Lần trước đã làm phẫu thuật nên lần này không thể mổ lại, chỉ có thể bó thạch cao, nhưng anh ta lại dị ứng với thạch cao, thế nên hiện giờ vừa đau vừa ngứa, lại không ai bên cạnh chăm sóc, ngày ngày như sống trong nước sôi lửa bỏng.
Liễu Diệp rất tốt với anh ta, nhưng cô ấy cũng cần đi làm kiếm công điểm, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh chăm sóc được.
Từ Mông mong đêm mong ngày, cuối cùng Liệu Diệp cũng tới, vừa thấy cà mèn cơm trong tay cô ấy, mắt anh ta sáng rực lên.
Anh ta không có nhiều tiền, tiêu dùng trong giai đoạn này cũng do các thanh niên trí thức quyên góp giúp đỡ, để anh ta có thể vượt qua thời kì khó khăn mà thôi.
Mỗi bữa Từ Mông có hai chiếc bánh màn thầu bằng lương thực phụ, vừa khô vừa chan chát, ăn vào rất khó nuốt.
Liễu Diệp dịu dàng mỉm cười, mở cà mèn cơm: “Em tiết kiệm từ phần ăn mang tới cho anh đấy, anh mau ăn đi.”
Đó là một cà mèn toàn khoai lang, mong chờ vỡ vụn, mặt Từ Mông như cứng lại, ai muốn ăn thứ này chứ? Anh ta muốn ăn cơm cơ.
Nhưng Từ Mông cũng đã đói đến hoa mắt rồi, hai chiếc màn thầu làm bằng lương thực phụ cơ bản không đủ no, cho nên vội vàng bốc khoai lang ăn, vừa ăn còn vừa dò hỏi bâng quơ: “Liễu Diệp, nhà em vẫn chưa gửi thư cho em à?”
Mỗi tháng Liễu Diệp đều sẽ thu được năm đồng và các loại phiếu định mức, đủ cho cô ấy sống thoải mái.
“Còn chưa tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2490224/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.