Vương Hải Thanh trầm mặc hồi lâu rồi cất bước đi tới cổng trường: “Đi vào đó, gọi con bé ra cho tôi.”
Cô Vương không dám phản đối nửa lời, vội vàng chạy về trường.
Vương Hoa nhìn theo, tỏ vẻ khó hiểu: “Cha, con nhỏ Lạc Di này cũng là một thân thích nghèo nhà ta à? Vậy thì dễ xử lí rồi, cứ nói thẳng với cha mẹ nó là được, bảo họ không cho nó lên huyện đi thi.”
Nếu thế, suất dự thi này có thể rơi vào tay cậu ta.
Cha đã nói, ai cướp được cơ hội cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự.
Vương Hải Thanh không đáp, chỉ lạnh nhạt liếc con trai một cái, ánh mắt thoáng chút suy tư.
Chẳng mấy chốc, cô Vương đã đi tới, nịnh nọt nói: “Anh Thanh, đây là Lạc Di.”
Lạc Di nhìn người đàn ông trước mắt, lộ vẻ kinh ngạc cực kì, đây chẳng phải chính là khoa trưởng Vương, người đã liên tiếp gây khó dễ cho mình hôm thi tính nhẩm đó sao?
Ông ta tới làm gì nhỉ? Trả thù? Không thể nào, ông ta là người có chức có quyền đàng hoàng, là người lớn, làm thế không phải quá thấp hèn sao?
Cô quay đầu nhìn Trình Tuệ cùng mấy nữ sinh đang ở cách đó không xa, yên tâm hơn một chút.
Nếu có chuyện gì, cứ kêu to lên là được.
Vương Hải Thanh quét mắt liếc nhìn cô Vương, lạnh lùng hạ lệnh: “Cô đi về trước đi.”
Cô Vương rất không muốn đi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Vương Hải Thanh, cuối cùng vẫn không dám phản đối, đành chầm chậm bước đi.
Vương Hải Thanh bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2490240/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.