Đám lưu manh này không chịu tin, bởi vì Ngô Tiểu Thanh trông còn rất trẻ, da trắng như tuyết, dáng người lại đẹp. Có gã vươn tay muốn giật khẩu trang của bà xuống, bị Ngô Tiểu Thanh đẩy ra.
Gã kia nổi giận: “Đi ăn vào bọn này bữa cơm, mấy thứ kia để bọn này bao hết, giá thế nào cứ việc ra.”
Thái độ khinh nhục người cỡ này, khiến dịu dàng như Ngô Tiểu Thanh cũng phải nổi giận: “Cút hết cho tôi.”
Gã lưu manh cảm thấy mất mặt, bèn nổi nóng hầm hừ: “Nói tử tế không muốn nghe lại muốn chịu nhục à, chọc bọn này nóng lên là không hay ho gì đâu, anh em, kéo cô ta đi… Á…”
Gã vừa bị ai đó ném vật lạ trúng trán, cảm thấy đầu váng mắt hoa, một dòng chất lỏng dính nhớp và nóng hổi từ từ chảy xuống, còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy một bóng người nho nhỏ nhào tới.
Đó là một cô bé con, tay giơ cao viên gạch nung, hung hăng đập thẳng vào người gã lưu manh.
Chớ thấy cô bé còn nhỏ tuổi mà coi thường, cô bé biết chính xác chỗ yếu của kẻ địch, tay cứ nhằm trúng những chỗ đó mà nện.
Cô bé đánh quá nhanh, tay cầm gạch nện xuống lại tàn nhẫn, khí thế hung hăng đến độ người xung quanh đều kinh hãi.
Gã lưu manh kia đã trúng mấy đập vào đầu gối, chân nhũn cả ra, quỳ sụp xuống, đau c.h.ế.t mất thôi.
Tiếp theo đó, chân lại bị trúng mấy đập nữa, gã đau đến độ gào ầm lên thê thảm.
Lạc Di quét mắt nhìn vào vùng giữa hai chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2513321/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.