Đây là sở trường của Ngô Tiểu Thanh, bà dịu dàng nói: “Sau này con thường xuyên làm cho ông ăn.”
Ông cụ Tiêu được ăn đồ ngon, nhìn từng khuôn mặt tươi cười, nhịn không được thoải mái than thở, đây mới gọi là nhà chứ!
Lý đại phu chủ động nâng ly trà lên: “Nào, mọi người uống một chén, vì thời khắc đoàn tụ này.”
Mọi người cười ha ha chạm lay, Lạc Nhiên nhăn mũi: “Chỉ thiếu mỗi anh Thanh Bình thôi.”
Không khí trở nên trì trệ, Lạc Quốc Vinh vỗ vỗ đầu cậu bé: “Chờ anh ấy trở về, chúng ta đi khách sạn Kinh Thành ăn một bữa ngon.”
Lạc Nhiên rất thích ăn: “Dạ được, dạ được, ai mời khách?”
Lạc Quốc Vinh cười ha ha: “Đương nhiên là Tiêu Thanh Bình, nó là người có tiền, có căn nhà ba phòng.”
Lạc Nhiên tò mò nhìn Lạc Di: “Chị con có hai phòng, chị ấy cũng là người có tiền sao?”
“À à.”
Lạc Di nghiêm túc nói: “Cũng không phải, nhà chỉ dùng để ở, không có liên quan tới tiền, chị nghèo rớt mồng tơi.”
Lạc Nhiên cảm thấy rất có đạo lý: “Chờ em kiếm tiền cho chị tiêu, chị sẽ không nghèo nữa.”
Cậu bé bây giờ đang là thiếu niên ngây thơ, được người trong nhà chăm sóc rất tốt, người nhà nói cái gì cậu bé liền tin cái đó.
Nhiều năm sau, cậu bé chỉ muốn nói một câu, đúng là đồ lừa đảo, lừa gạt con nít không biết chớp mắt.
Căn nhà tứ hợp viện có hai phòng ở Kinh Thành nghèo rớt mồng tơi sao? Ha ha.
“Cám ơn em nha.” Lạc Di lừa dối em trai, không hề cắn rứt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2515730/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.