Mặc dù Lưu Nhất Hách không qua đó nhưng đuôi mắt vẫn liếc chỗ Lạc Di đang đứng.
Ông Tiêu uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, các cậu cứ chơi đi.”
Ánh mắt của Dương Nam Ba chuyển sang Lạc Di, thần thái của cô lộng lẫy, đôi mắt mĩ lệ như nước, hơi nghiêng đầu đùa giỡn với sư mẫu, nụ cười rất ngọt ngào.
“Đây không phải là giáo sư Cao sao? Không ngờ lại được gặp bà ở đây, xin chào.”
Sư mẫu Mạc mất mấy giây mới nhận ra: “Cậu là cháu trai của ông Dương đúng không? Đã lớn như vậy rồi, ông cậu còn khỏe không?”
Giới học thuật rất nhỏ, quay đi quay lại đều chỉ là mấy người này.
“Rất khỏe ạ, cảm ơn bà.” Dương Nam Ba thấy mọi người thân mật khoác tay, tò mò hỏi: “Giáo sư Cao, bà lại nhận thêm học trò ạ?”
Sư mẫu Mạc mỉm cười nói: “Ha ha, tôi không làm giáo viên, tôi là sư mẫu, đây là học trò của lão mạc nhà tôi.”
Dương Nam Ba im lặng, trong lòng đủ loại cảm xúc.
Lưu Nhất Hách im lặng nghe lén, cảm thấy n.g.ự.c mình như bị một tảng đá đập vỡ, kinh ngạc kêu lên: “Là học trò cuối cùng của ông Mạc sao?”
Vốn là một học sinh xuất sắc, còn được cây cổ thụ giới vật lý trọng điểm bồi dưỡng, phải giỏi đến mức nào chứ?
Anh ta cảm giác khoảng cách giữa mình và Lạc Di ngày càng xa.
Lạc Di bình thản nhiên nhìn anh ta một cái, anh ta lại phát điên gì đây: “Không được à?”
Cả người Lưu Nhất Hách cảm thấy mất tự nhiên, giọng nói khô khốc: “Đương nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2556779/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.