Tiêu Thanh Bình nhìn thế nào cũng thấy cô dễ thương, thật muốn hôn một cái.
Những người sao vẫn còn chưa đi nữa?
Đoàn trưởng Vương thấp thỏm không yên: “Cháu còn tâm trạng đọc sách à?”
"Trời có sập cũng phải đọc, mọi người mau trở về làm việc của mình đi, thế giới không thể bị hủy diệt." Giọng điệu của Lạc Di khi nói chuyện với người khác không còn dễ thương như thế kia nữa: "Nhân lúc cháu vẫn chưa về nước, nếu mảng công nghệ có gì cần cháu giúp thì cứ nói thẳng.”
Đoàn trưởng Vương cảm nhận được sự phân biệt đối xử rõ ràng, ông ta không khỏi lắc đầu.
Nhiếp Khôn Minh thì cứ nhìn chằm chằm vào bán thành phẩm, lật đi lật lại nhưng không thấy có gì thú vị: "Cái này cần phải mất bao lâu? Trước khi về nước có làm xong được không?"
Lạc Di cười nói: "Còn phải xem anh Thanh Bình nữa, các vấn đề trong bên trong cháu đều giải quyết xong rồi, chất liệu của vỏ ngoài do anh Thanh Bình giải quyết, anh ấy vừa khai thác được một loại vật liệu mới, vừa hay dùng được trong MP3."
Hai mắt Nhiếp Khôn Minh sáng lên, khen ngợi một câu: “Hai đứa cũng coi như là trai tài gái sắc, cánh sát bên cánh cùng nhau bay lượn, không tệ.”
Lời này đã chạm đến đáy lòng Tiêu Thanh Bình, lông mày anh hiện lên ý cười, cả người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhiếp Khôn Minh đã thấy tất cả, rốt cuộc thì vẫn là người trẻ tuổi: “Vật liệu mới có thể do chúng ta sản xuất độc quyền không?”
Lạc Di cười haha: “Ông còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2597018/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.