Cô nhìn về phía những người áp giải Lạc Xuân Mai tới, trong đó có Nhiếp Khôn Minh, ông ấy cau mày, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lạc Xuân Mai.
Phía bên ông ấy không nói một cái gì, vậy mà cô ta vừa mở miệng liền kêu ông nội, vấn đề này lớn rồi.
Lạc Xuân Mai nói tiếng Trung, phải phiên dịch từng câu từng chữ cho giáo sư Francis nghe, giáo sư Francis chỉ ngửi thấy một mùi nồng sặc mũi, nên nín thở, cố nén sự thôi thúc đẩy cô ta ra: “Ngồi xuống nói đi.”
Lạc Xuân Mai nghe xong phiên dịch, có một tia thất vọng: “Ông nội, ông mau đưa cháu ra nước ngoài, cháu không bao giờ muốn ở lại cái đất nước rách nát lạc hậu này thêm một ngày nữa, không khí ô nhiễm này khiến cháu không thở nổi...”
“Xì.” Lạc Di nhịn không được phì cười, không hổ là Lạc Xuân Mai, những câu này mà cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Quá thật không biết xấu hổ!
Trước tiên lý giải một chút, mùi trên người cô ta nồng như vậy, có phải là do đổ một bình nước hoa lên người không?
Lạc Xuân Mai đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn vài giây, bỗng nhiên lớn tiếng thét chói tai: “Lạc Di, lại là cô, như thế nào mà cô còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi? Ông nội, cô ấy cũng là một trong số những người bắt nạt cháu, ông mau chỉnh c.h.ế.t cô ấy đi!”
Mặt Tiêu Thanh Bình biến sắc, kéo Lạc Di ra phía sau che chở.
Mọi người nhìn nhau, người phụ nữ này cho rằng mình là ai chứ.
Vừa mở miệng liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2601466/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.