Vẻ mặt của giáo sư Francis đanh lại: “Em mau nói đi!”
Lạc Di nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẻ mặt rất khó xử: “Thật ra, em đã biết Lạc Xuân Mai từ nhỏ...”
Không đợi cô nói xong, giáo sư Francis liền thay đổi sắc mặt: “Sao em không nói sớm? Cô ấy ở đâu, mau nói cho thầy biết, thầy sẽ đi tìm cô ấy.”
Đối mặt với sự tức giận của ông ta, lạc Di lại thở dài một tiếng: “Ôi, trước tiên nghe em nói xong đã, có được không?”
Tiêu Thanh Bình rũ mi mắt, để che đi ý cười trong mắt, bắt đầu biểu diễn màn kịch tính của em đi.
“Nói đi!” Giáo sư Francis lòng nóng như lửa đốt, ông ta ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chính là vì để tìm được Lạc Xuân Mai, đã phái không ít người, nhưng không thu hoạch được gì.
Ông ta đang đợi, chờ người gửi thư kia xuất hiện.
Vẻ mặt Lạc Di buồn rầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm: “Cô ấy là chị họ của em, là người trong một dòng họ, quan hệ của chúng tôi còn rất tốt, nhưng mà, từ khi chị ấy phát điên về sau liền bị nhốt vào nhà thương điên, thoáng cái đã nhiều năm không gặp...”
Giáo sư Francis ngây ngẩn cả người, tuyệt đối không ngờ rằng. “Phát điên? Nhà thương điên?”
Lạc Di giống như không bị ông ta làm cho kinh ngạc, càng lúc càng bối rối: “Trưởng bối của dòng họ nhà chúng em bắt chúng em thề rằng không cho phép nói với bất kỳ ai có một thành viên trong dòng họ như vậy vì cảm thấy mất mặt, đây là vì mặt mũi của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2601468/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.