Fath nói không ngừng, nhưng Tiêu Thanh Bình lại không để ý, cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng học.
Vừa thấy Lạc Di, anh lập tức tiến lên đón, nhận lấy cặp sách của cô, tiện tay nhét cho cô một viên kẹo lạc làm thủ công: “Có mệt không?”
Kẹo này do đầu bếp A Phương làm, ông ấy chú ý tỷ lệ phối nguyên liệu, mùi sữa rất thơm, còn rất ngọt, lại không dính răng, mọi người đều thích ăn. Bình thường mọi người đều bỏ sẵn trong túi, khi nào đói bụng thì ăn để bổ sung năng lượng.
Lạc Di lột vỏ kẹo ra, cắn một tiếng, vừa xốp vừa ngon, nhất thời lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Không mệt.”
Fath nhìn Lạc Di, nhưng vừa nhìn đã thấy Tiêu Thanh Bình lạnh lùng tiếc qua. Người này bị mắng cũng không đi, thật là phiền.
“Nhìn gì vậy?”
Fath l.i.ế.m môi: “Tôi cũng muốn ăn, cho tôi một cái đi, không, hai cái.”
Hóa ra không phải nhìn người, mà là nhìn kẹo.
Tiêu Thanh Bình: … Mẹ nó chứ, thần kinh.
Lạc Di dở khóc dở cười, anh không phải là hoàng tử Ả Rập giàu có à? Còn thèm ăn kẹo sao?
Fath không thiếu kẹo, nhưng nhìn Lạc Di ăn vui vẻ như thế, gã lập tức cảm thấy kẹo này rất ngon.
Gã rất giống trẻ con, không thích ăn cơm nhà, thèm cơm nhà người khác.
“Cho anh đây, cút đi.”
Rốt cuộc Fath cũng ăn được kẹo, không quá ngọt, nhưng mùi vị thơm xốp rất tuyệt, vào miệng là tan, còn muốn ăn nữa.
Quả nhiên, kẹo của người khác rất ngon.
Sarah nhìn anh trai, vẻ mặt cứng lại, anh mình thật là… Ầy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2622133/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.