Kim Woo Jung vừa đau chân vừa đau mũi, mặt càng đau hơn: "Mày dám đánh tao? Tao là bác sĩ ở Đại học Y dược cổ truyền quốc gia H, Kim Woo Jung."
"Thời buổi này yêu râu xanh cũng được làm bác sĩ à? Đúng là đổ mồ hôi lạnh thay bệnh nhân của ông mà." Cơn tức giận của Tiêu Thanh Bình vẫn còn chưa nguôi: "Tôi sẽ tìm ban tổ chức để khiếu nại, không ngờ hội nghị lần này lại có một gã dê xồm lẻn vào, mọi người cũng nên để ý."
Lạc Di nhẹ nhàng đè cánh tay anh lại, lặng lẽ trấn an anh. Đừng tức giận, không đáng.
Giáo sư Johnson cũng rất tức giận, lý do này quá buồn nôn rồi.
Ức h.i.ế.p học sinh của ông ấy, cũng tức là đang vả mặt ông ấy.
"Có vài người đánh giá mình quá cao, nhưng lại không biết mình chả là cái đinh gì trong mắt người khác."
"Quyến rũ ông? Con gái nhà người ta đâu có bị mù, và mắt chúng tôi cũng không bị mù."
"Vừa mở miệng đã bịa đặt, nhân phẩm quá kém, tôi cũng muốn hỏi một câu, sao ông lẻn vào đây được hay thế."
Mọi người đều tin tưởng Lạc Di, không nhắc tới chuyện khác, chỉ riêng vài bản quyền sáng chế trong tay Lạc Di đã đủ cho cô ăn sung mặc sướng đến kiếp sau vẫn không cần sầu não vì tiền.
Con gái nhà người ta lại có một người bạn trai xuất sắc mọi mặt, tình cảm tốt đẹp kia mà.
Hơn nữa, hằng ngày cô gái nhỏ ấy không đi quá xa bọn họ, lấy đâu ra thời gian để chạy đi quyến rũ một lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-bi-ep-tro-thanh-nu-phu-toi-thuong/2667739/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.