Lưu Kiến Nghiệp nghển cổ lên, lùi ra cửa bếp: "Trưa nay anh ăn không đủ no."
"Không đủ no thì đi mà tìm con hồ ly lẳng lơ của anh ấy."
"Cô... đồ đàn bà chanh chua. Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa." Lưu Kiến Nghiệp tức giận bỏ đi.
Hắn vừa đi, bố chồng đã đeo kính, tay cầm một cuốn sách đi vào.
Ông ta cứ lượn lờ quanh Vương Tuyết Mai như ruồi, một kẻ lười chảy thây mà lại cứ đòi phụ bếp cho cô ấy.
"Tuyết Mai à, tay cô khéo thật đấy, sao cô thái được lát dưa chuột đẹp thế này nhỉ."
"Để tôi rót dầu giúp cô nhé. Tôi nói cô nghe, muốn xào dưa chuột ngon ấy mà, nhiệt độ dầu là cả một nghệ thuật đấy..."
Vương Tuyết Mai cong môi cười, mặt thoáng ửng hồng, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật: "Cảm ơn anh."
"Anh giỏi thật đấy, đúng là người có học thức có khác."
Xì... Lão già này đúng là giỏi ra vẻ thật.
Tôi đảo mắt một vòng, chế nhạo ông ta: "Sách còn cầm ngược kìa, ra vẻ trí thức nỗi gì?"
"Dì Tuyết Mai của tôi chỉ nấu cơm cho ba người chúng tôi thôi, ông muốn ăn chùa hả? Mơ đi!"
Bố chồng đỏ mặt tía tai, ấp úng không nói được lời nào.
Mãi đến lúc bị mẹ chồng túm tai lôi ra ngoài mới rặn ra được một chữ "Đau".
8
Tôi vạch một đường chia đôi trên bàn ăn, bê đồ ăn Vương Tuyết Mai nấu lên bàn: "Từ nay về sau, tôi, Đống Đống và dì Tuyết Mai sẽ ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-danh-chua-dam-can-ba/2699522/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.