Luật Cảnh Chi nhận lấy, nhìn thấy Ôn Oanh cầm một quả lê lên cắn một miếng, nhíu mày nói: “Lê chưa rửa.”
“Đúng vậy, sao thế?”
Ôn Oanh mở to mắt nhìn Luật Cảnh Chi, miệng vẫn không ngừng nhai, lại cắn thêm một miếng lớn.
Chua đến mức ngũ quan cô bé nhăn nhó, nhưng cpp bé vẫn không thể kiềm lòng mà cắn thêm hai miếng.
Thấy Luật Cảnh Chi không ăn, tưởng cậu bé sợ chua, Ôn Oanh lập tức nói: “Chi Chi, cậu nếm thử đi, cũng không chua lắm đâu.
Thực sự rất ngon! Lúc nhỏ tớ thích ăn lê chua này nhất!”
“Đến mùa đông, để lê trong hầm cả mùa đông sẽ còn ngon hơn nữa.
Nếu không để trong hầm, để ngoài trời cho đông lại, là có thể ăn lê đông! Lê đông thực sự ngon vô cùng!”
Luật Cảnh Chi chưa bao giờ ăn những thứ này.
Chỉ trong lúc cậu bé nghe Ôn Oanh nói mấy câu này, cô bé đã ăn đi hết quả lê, theo bản năng đưa quả lê chưa rửa vào miệng.
Vỏ lê rất mỏng mịn, không cần gọt vỏ là có thể ăn rồi.
Nước bên trong hơi ngọt, nhưng chua nhiều hơn, ăn vào có cảm giác rất khó tả.
Từ nhỏ đến lớn, Luật Cảnh Chi chỉ được ăn những loại trái cây rất ngọt.
Đây là lần đầu tiên cậu bé ăn loại trái cây này.
Cậu bé lại ăn thêm hai miếng lê, bỗng nhiên có chút hiểu ra tại sao Ôn Oanh lại thích ăn lê như vậy.
“Ngon chứ?”
Khi Ôn Oanh nói chuyện, trong mắt cô bé ánh lên nụ cười, cong cong như vầng trăng khuyết, còn đáng yêu hơn cả những ngôi sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-em-gai-cua-nam-chu-trong-nien-dai-van-da-tro-lai/1252100/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.