Cơm nước xong, Tạ Quỳnh bế con gái ra đặt xuống đất. Triệu Mẫn Trinh vừa xuống đất liền theo mẹ vào bếp, mắt cô bé liếc qua, lập tức nhìn chằm chằm vào củ khoai tây đặt dưới đất, nắm lấy liền nhét vào miệng. Tạ Quỳnh vội vàng ngăn lại, vừa rửa tay cho cô bé vừa nói: “Ôi chao, con gái à, thứ này con không ăn được đâu.”
Triệu Duy Thành đi đến bế Triệu Mẫn Trinh lên: “Đừng nghịch ngợm, lại đây học cùng bố, bố dạy con nhận dạng các loại đá.”
Triệu Mẫn Trinh bị kẹt trong lòng của bố, chẳng quan tâm học hành hay loại đá gì, chỉ biết xem ảnh quá nhàm chán, hơn nữa từ góc nhìn của cô bé không thấy mặt bố, chỉ có giọng nói quen thuộc vọng xuống từ trên đầu. Cô bé vỗ tay nhỏ vào mặt bàn cố gắng thu hút sự chú ý của bố.
Triệu Duy Thành đổi tư thế bế con, chuyển sang ẵm. Thấy con gái không hứng thú với việc học, anh liền làm mặt quỷ trêu cô bé chơi, Triệu Mẫn Trinh cười ha hả, đưa tay sờ mặt anh, tiếng cười như chuông bạc.
Hai bố con chơi đùa vui vẻ, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ngủ. Tạ Quỳnh nháy mắt với Triệu Duy Thành, quay người vào phòng làm việc, sắp xếp lại các bản thiết kế những năm gần đây, từ đó chọn ra các thiết kế trang phục nữ mùa hè.
Thiết kế riêng khác biệt rất nhiều so với sản xuất hàng loạt. May đo là sản xuất cá nhân hóa dựa trên số đo của khách hàng, còn sản xuất hàng loạt thì phải sử dụng tiêu chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-han-the-kieu-phu/2922421/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.