Ông cụ đàn không một bài, lại quay sang nói chuyện với người khác. Nhìn qua có vẻ Khai Nguyên và ông ấy khá thân thiết, không biết một già một trẻ nói gì mà sau đó ông ấy cười ha ha.
Lưu Đại Ngân nhìn một lúc, xác định cháu trai chỉ tới nơi này chơi, không phải đã xảy ra chuyện gì, cũng yên lòng quay về.
Đợi Khai Nguyên về nhà, bà ấy mới gọi cậu lại, hỏi: “Khai Nguyên, ngày nào cháu cũng chạy ra ngoài làm gì thế? Đi đâu chơi?”
Lý Khai Nguyên trả lời: “Cháu chơi ngay con phố cách đây không xa ạ.”
Lưu Đại Ngân cho cậu hai viên kẹo, cười hỏi: “Là đi chơi, hay là đi nghe người ta đánh đàn?”
“Bà nội, bà biết rồi à?”
“Ừ, bà nội biết cả rồi. Ngày nào cháu cũng chạy ra ngoài chơi, hỏi cháu đi đâu làm gì thì cháu không nói, bà nội không lo lắng được sao? Nên sáng nay lúc cháu ra ngoài, bà nội đã đi theo cháu, để xem rốt cuộc mấy ngày nay cháu trai bà đi làm gì, hóa ra là đi nghe người ta chơi đàn.”
“Bà nội, cháu ra ngoài nghe đánh đàn nhưng không bỏ quên việc học đâu ạ.” Lý Khai Nguyên hơi lo lắng, biết chuyện rồi, liệu bà nội còn cho mình đi nghe nữa không?
“Bà biết, cháu trai bà thông minh như vậy sao có thể chậm trễ bài vở.” Lưu Đại Ngân mỉm cười nhìn cháu trai mình: “Khai Nguyên, nói thật cho bà nội, có phải cháu thích cái đàn kia, cũng muốn học đàn không?”
Lý Khai Nguyên sà vào lòng Lưu Đại Ngân, hai tay ôm lấy eo bà ấy, đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/2402000/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.