Xem xong cả quyển sách, Lưu Đại Ngân giật mình thét chói tai.
Chẳng lẽ, dù làm thế nào nhà bọn họ cũng không tránh được vận mệnh diệt môn sao?
Lưu Đại Ngân không tin, chắc chắn sẽ có cách, chắc chắn sẽ có cách.
Lưu Đại Ngân vừa thét lên, người trong khoang tàu đều tỉnh lại. Mỗi khoang xe giường nằm có sáu giường, nhà Lưu Đại Ngân bốn giường, hai giường còn lại là của người khác.
Hai người trên giường kia đang ngủ ngon thì bị tiếng thét của Lưu Đại Ngân đánh thức, bọn họ không nhịn được sẵng giọng.
“Đồng chí, chị làm cái gì vậy. Tôi đang nghủ ngon thì bị chị đánh thức.”
Vân Chi
Lý Lưu Trụ vội vàng xin lỗi người ta thay Lưu Đại Ngân: “Hai đồng chí, xin lỗi nhé, mẹ tôi mơ thấy ác mộng, xin lỗi các đồng chí.”
Lý Tam Thuận vội bước đến trước mặt Lưu Đại Ngân, hỏi: “Đại Ngân, Đại Ngân, bà làm sao thế? Đừng làm tôi sợ.”
Hai đứa cháu trai cũng tỉnh rồi, lúc này cả nhà đều đứng vây quanh Lưu ại Ngân. Khai Nguyên còn vưưn tay lau mồ hôi lạnh trên đầu bà ấy: “Bà nội, bà đừng sợ, cháu với Khai Lâm sẽ bảo vệ bà.”
Bàn tay ấm áp của cháu trai chạm vào trán Lưu Đai Ngân, cuối cùng bà ấy mới bình tĩnh lại đôi chút. Bà ấy hít sâu một hơi, nói: “Khai Nguyên, bà nội không sao. Tam Thuận, ông đừng lo lắng cho tôi, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, ác mộng quá đáng sợ nên mới không nhịn được kêu lên thành tiếng.”
Lý Tam Thuận nhận lấy cốc nước con trai đưa qua, đặt vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/2428404/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.