Lúc này cô ta mới cảm thấy mình mất mặt, nhanh chóng lại nói bù: “Tôi lại chưa nói sai, con bé đi liên tiếp mười ngày qua không về nhà, ai biết được đã đi đâu vậy.”
Bà Lý ở cách vách nhà Sơn Trà đã không quen nhìn dáng vẻ cô ta hay nói ra nói vào thế này, nhịn không được đứng ra nói: “Vợ Bình An à, trong khoảng thời gian này Sơn Trà đều ở nhà của cô gái cùng thôn kia, ở trấn trên đấy, hai ngày trước hai người họ còn cùng nhau đã trở lại một chuyến, cô tốt xấu gì cũng là chị của con bé, sao lại có thể nói bừa vậy.”
Tưởng Ngọc Trân thấy bản thân chỉ mới nói bậy Sơn Trà có một câu đã có người hướng về phía cô, lại nghe bà ấy nói Sơn Trà vẫn luôn đi theo Vương Ái Hồng ở trấn trên, tức giận đến mức dậm chân nhỏ giọng mắng: “Chuyện này có liên quan gì đến bà, quản được à, làm như có ai không đi qua trấn trên vậy, sáng sớm tối liền vào thành, có cái gì mà ghê gớm!”
Người hai bên xem náo nhiệt đều không muốn đắc tội, nhanh chóng tách ra đổi đề tài: “Không phải cô mới vừa nói Bình An đưa cho cô một cái túi hay sao? Như vậy chắc có không có ít tiền đúng không?”
Tưởng Ngọc Trân vừa nghe thấy lời này, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn.
Ngày hôm nay sở dĩ cô ta vui vẻ như thế là bởi vì cuối cùng Chu Bình An cũng đã rời đi rồi, lúc này bà cụ Chu cũng đã nằm liệt, trong nhà không giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-nu-phu-xinh-dep/1163607/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.