Cao Văn Quang vẻ mặt nghiêm nghị giải thích: “Mẹ, bạn học Giang khi trước học cùng lớp với con, cô ấy đã học y thuật từ bà ngoại.”
Bà của cô, không phải người này đến từ ngôi làng nghèo rách đó sao?
Nói cách khác là một tên lang băm?
Vẻ mặt Cao Xuân Hồng đầy sự khinh thường nói với Lưu Chí: “Lưu Chí, có phải cậu đã nhầm rồi không? Với một cô con gái nhà quê như vậy mà cậu thật sự cho rằng y thuật của cô ta giỏi sao? Cô ta có khi chỉ là một tên lang băm mà thôi.”
Lưu Chí biết em họ của ông chủ rất khó tính và hung hãn cho nên cũng không buồn giải thích với bà ta: “Tôi chỉ làm theo lời căn dặn của ông chủ mà thôi.”
Chỉ một câu nói không nặng không nhẹ nhưng đã thành công ngăn chặn được lời mỉa mai nóng nảy của Cao Xuân Hồng. Giang Niệm Tư quay đầu nhìn Lưu Chí với ánh mắt muốn hỏi.
Lưu Chí tay chỉ lên cầu thang: “Cô lên trên lầu, ngay phòng đầu tiên, bà chủ nhà chúng tôi đang đợi cô ở đó.”
Nghe vậy, Giang Niệm Tư cũng lười để ý đến Cao Xuân Hồng mà xách hộp thuốc đi thẳng đến chỗ bệnh nhân.
Sau khi gõ cửa xong cô nghe được giọng của một người phụ nữ nói “Mời vào”, Giang Niệm Tư liền mở cửa bước vào.
Giang Niệm Tư có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ trong phòng, người phụ nữ ấy biểu cảm cũng không khác cô là mấy bởi vì hai người mới gặp nhau ngày hôm qua.
Người phụ nữ này chính là người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2598454/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.