Giang Tuyết không để ý nói: “Mẹ nói trong nhà còn có chăn cũ ngày xưa, có thể lấy ra dùng”
“Không được, vậy càng không ấm, mọi người cầm về đi” Giang Niệm Tư không đồng ý.
Giang Tuyết kiên trì: “Nghe chị, Tư Tư, cơ thể của em là thứ quan trọng nhất, động một chút là lại sinh bệnh, vừa bị bệnh có thể mất đi nửa cái mạng, cơ thể của chị và mẹ khỏe mạnh, không giống em.
“Dù cơ thể có khỏe hơn thì cũng không thể kháng lại cái lạnh.” Giang Niệm Tư thở dài: “Được rồi, không cần tranh giành, lần trước em cứu một đồng chí quân giải phóng, em đã được đưa rất nhiều phiếu chứng nhận để em đi xem một chút xem ngày mai chúng ta có thể đi mua chăn đệm không”
Trước tiên là phải vượt qua mùa đông này rồi tính tiếp, còn về máy may, nếu không thì tạm thời thuê đã nhỉ?
Giang Niệm Tư nghĩ như vậy.
Hôm nay tuyết rơi, bên ngoài có tuyết tung bay như lông ngỗng, Giang Thành cùng Giang Đậu Đậu cũng không thể lên núi hái thuốc.
Người một nhà đều ở trong nhà.
Than đá quá đắt, người trong thôn cũng chỉ đốt củi lửa, lên núi nhặt củi.
Cũng may là bây giờ cả nhà đều mặc quần áo mới, không đến mức lạnh như trước.
Lúc trước Giang Niệm Tư cảm thấy mình đã cải thiện điều kiện trong nhà rất tốt.
Ít nhất thì bữa nào bọn họ cũng ăn cơm, không phải chịu đói.
Nhưng đến khi đến trời đông giá rét thì tất cả sự nghèo khổ trong nhà lại xuất hiện.
Nhớ lại kiến thức trong sách lúc trước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2598481/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.