Trong mắt anh, cô vẫn luôn đáng yêu như cũ: “Anh không muốn biết sao?”
Thẩm Trình nhéo nhẹ vành tai cô, đối diện với ánh mắt thấp thỏm, bất an của cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô: “Bí mật này nói ra sẽ làm em thấy bất an, vậy thì đừng nói.”
Giang Niệm Tư không ngờ anh sẽ nói như vậy: “Anh không trách em giấu giếm anh sao? Còn... lợi dụng anh nữa?”
Tới tình trạng bây giờ, cô không tin Thẩm Trình không nhìn ra cô bảo anh dạy cô thuật phòng thân với mục đích gì.
Anh rất thông minh.
Thẩm Trình nghe thấy giọng nói của cô có phần không chắc chắn, đôi mắt đào hoa hiện lên một tia thương xót.
Rốt cuộc cô đã trải qua việc gì? Vì sao lại thường xuyên cảm thấy bất an?
Loại bất an này không chỉ là sợ bị phát hiện bí mật, mà còn là sợ sẽ mất đi cái gì đó.
Cô cực kì sợ bị Giang Bằng Vũ phát hiện.
Chuyện chó đen lần trước, khi nghĩ lại lúc ấy cô đột nhiên khóc, có lẽ không phải vì bị chóa đen dọa khóc mà là cho rằng Giang Bằng Vũ đã thấy.
Nghĩ tới đây, Thẩm Trình càng ôm chặt cô hơn: “Sao anh lại trách em? Mỗi người đều có những bí mật không muốn chia sẻ, có phải em hiểu lầm chúng ta yêu nhau thì nhất định phải thành thật với nhau không?”
DTV
Giọng anh trầm thấp, lại hạ giọng khi nói chuyện càng khiến cho cảm giác mê hoặc lòng người càng thêm rõ ràng hơn.
Giang Niệm Tư ngẩng đầu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2598552/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.