Vốn dĩ Thẩm Trình rất lo lắng nhưng thấy cô nháy mắt tinh nghịch với mình thì sững sờ, sau đó thấy buồn cười. Anh rất phối hợp ôm lấy eo cô: “Được, anh đưa em đi bệnh viện ngay lập tức, Bằng Vũ, anh kéo bà cụ già kia đi báo cảnh sát nhanh lên, sau khi trao đổi xong chuyện này thì bồi thường”
Giang Bằng Vũ không hiểu lời nói quanh co lòng vòng của hai người, tưởng rằng Giang Niệm Tư bị cắn thật mà lúc nãy anh ta không kiểm tra thấy, trong lúc hoảng hốt vẫn không quên kéo lại bà cụ già đang chuẩn bị chuồn đi kia.
DTV
Bà ta muốn mọi chút tiền, nhưng không ngờ đến mấy người trẻ tuổi nhìn qua không thích gây sự này lại khó chơi như vậy. Nghe lời nói của cô xong, bà ta biết mình gặp phải người không dễ chọc rồi.
“Bà đang chuẩn bị chuồn đi đâu?”
Bà ta bị Giang Bằng Vũ bắt lại thì cười ngượng ngùng: “Chàng trai... vừa... vừa nãy tôi nhìn nhầm, con ch.ó này không phải của tôi, ha ha, không giống chó của tôi.”
Mặt Giang Bằng Vũ đen lại: “Giống nhau hay không, không phải bà nói là được, hàng xóm láng giềng có thể làm chứng, bây giờ bà theo tôi đến cục cảnh sát báo án”
Anh ta tóm chặt cổ tay bà cụ già, tay kia xách theo chó điên đã chết, không để ý gì lôi cả hai đi về phía cục cảnh sát “Ôi chao, chàng trai, cậu buông tay, cậu buông... Ui da, chậm một chút.”
Hứa Quan Quan nhìn dáng vẻ ngang ngược của anh ta thì khóe miệng giật giật.
Giỏi thật, sức lực thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2598597/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.