🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cửa hàng quần áo Tuyết Niệm hiện nay đã phát triển rất lớn và vững vàng chiếm vị trí dẫn đầu về thương hiệu trong ngành thời trang.

Giá trị tài sản ròng hiện tại của cô đang rất lớn, Giang Tuyết là người giàu chính hiệu.

Hơn nữa, việc kinh doanh kem dưỡng trắng da thương hiệu Tư Tư cũng đang bùng nổ.

Cô ấy chỉ cần nằm nghỉ ngơi trên giường cũng có tiền chảy như nước vào túi.

Giang Niệm Tư nhận được rất nhiều tin vui khi hai đứa nhỏ được một tháng tuổi.

Vì những công lao trong đợt cứu trợ thiên tai, cô đã giành được Giải thưởng Tình nguyện viên Y tế và Giải thưởng Cống hiến quên mình của tổ chức Y tế Quốc gia.

Ngay sau đó, cuốn sách “Y học cổ truyền Trung Quốc” của cô đã đoạt Giải thưởng Hội nghị Khoa học và Công nghệ Quốc gia.

Thuốc sinh tinh hoàn, thuốc chữa gãy xương và các loại thuốc đặc biệt khác nhau được sản xuất theo phương pháp nghiên cứu trực tiếp đã giành giải nhất của Giải thưởng Tiến bộ Khoa học và Công nghệ Y tế Quốc gia.

Rất nhiều giải thưởng xướng tên cô, chỉ trong một thời gian ngắn danh tiếng của cô lại một lần nữa làm dậy sóng giới y khoa.

Bất cứ ai nhắc đến tên cô đều bằng niềm kính trọng tuyệt đối.

Khi Giang Niệm Tư đi tham dự hội nghị trao giải, tất cả những người đến dự hội nghị rất tò mò về cô.

Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt tươi sáng và xinh đẹp của Giang Niệm Tư.

DTV

Và khi cô nói về chuyên ngành của mình, về những căn bệnh, mỗi lời nói của cô đều quý hơn ngọc hơn vàng, ai cũng nhận ra rằng ngoại hình của cô là thứ ít được nhắc đến nhất so với năng lực xuất chúng và tài năng vượt bậc này.

Mọi người đều tò mò, nghe nói một thiên tài trẻ tuổi tài giỏi như vậy đã lập gia đình.

Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ xem ai có thể xứng đáng với một người tuyệt vời như vậy thì Giang Niệm Tư đã đi ra ngoài.

Gió thổi mạnh khiến mái tóc dài của cô tung bay thướt tha.

Trên đường lớn trước sảnh, dưới chân bậc thang, có một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đã đứng đợi từ lâu, một người đàn ông mặc quân phục đứng thẳng tắp như cây bách bên cạnh.

 

 

Anh nhìn người phụ nữ đang bước xuống bậc thang với đôi mắt rực lửa, ngay khi nhìn thấy người phụ nữ đó khuôn mặt lạnh lùng vốn có của anh hiện lên nụ cười rạng rỡ.

“Niệm Niệm.” Thẩm Trình lớn tiếng gọi cô.

Giang Niệm Tư lộ nụ cười trên môi, cô mỉm cười chạy về phía anh, Thẩm Trình dang hai tay ra đỡ lấy cô ôm trọn vào lòng.

“Xin chúc mừng bác sĩ Giang của anh đã giành được nhiều danh hiệu như vậy.

Anh ôm cô, tựa cằm lên vai cô, anh ôm cô thật chặt, trong mắt hiện lên sự yêu chiều đầy tự hào.

Giang Niệm Tư cười trả lời anh: “Chúc mừng Thẩm đội trưởng đã cưới được một người vợ ưu tú như thế này nhé”

Nghe cô nói đùa, anh cũng hợp tác, ghé vào tai cô thì thầm: “Anh thật sự rất vui.

Giang Niệm Tư bị anh xoa nắn mãi khiến cô nhột không thể tả, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, đứng thẳng dậy.

“Sao đột nhiên anh lại tới đón em?”

“Anh còn cần lý do để đến đón vợ anh à?” Thẩm Trình cười nhéo nhéo chóp mũi cô.

Giang Niệm Tư lập tức quan tâm đến hai đứa nhỏ: “Vậy còn Khinh Ngữ và Vũ Thâm, anh để con ở đâu rồi?”

“Thâm Thâm vẫn thích ngủ như thường, còn Khinh Ngữ thì nghịch ngợm không chịu được, nhưng em đừng lo, mẹ đang chăm sóc chúng rồi.”

Hai đứa nhỏ nhà Thẩm Trình, anh trai tên là Giang Vũ Thâm, em gái tên là Thẩm Khinh Ngữ.

Giang Nhiệm Tư và Thẩm Trình không có yêu cầu gì về họ của con hai người.

Sau khi chọn tên, Giang Niệm Tư ghép nó với họ của hai người, cuối cùng Giang Niệm Tư cảm thấy đây là sự kết hợp tốt nhất nên quyết định đặt họ của hai người cho hai đứa nhỏ.

Giang Niệm Tư mới ra ngoài hai ba ngày đã nhớ hai đứa nhỏ rồi.

Cảm giác đó thật tuyệt vời.

Cô khao khát tự do, nhưng sau khi sinh con, cho dù có đủ tự do thì trái tim cô cũng sẽ vô tình bị kiểm soát.

Bản năng của người mẹ khiến cô ấy không ngừng lo lắng cho con cái và nhớ về con mình.

“Chúng ta về nhà nhanh đi, em nhớ bọn trẻ quá”

Giang Niệm Tư nói rồi lập tức leo lên xe ngay.

Sau khi Thẩm Trình lên xe, anh ôm cô, không nhịn được mà hôn cô trong xe đồng thời thắt dây an toàn cho cô.

Anh hít một hơi sâu nhìn đôi môi căng mọng, đôi mắt anh tối sầm, giọng nói khàn khàn: “Em chỉ nhớ hai đứa nhỏ chứ không nhớ anh?”

Giang Niệm Tư có thể làm gì chứ? Tất nhiên là cô nhớ, nhớ, nhớ “Em nhớ anh nhiều lắm..”

Cô chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh: “Em nhớ anh nhất, được không?”

Hai chữ cuối cùng có chút lấy lệ, nhưng Thẩm Trình lại cười vui vẻ, ôm mặt cô tiếp tục hôn.

Giang Niệm Tư thật sự rất nhớ Thẩm Trình.

Dù chỉ mới có ba ngày nhưng cô nhớ anh từng giây từng phút.

Sau khi sinh con, Thẩm Trình quan tâm đến từng cảm xúc của cô.

Giống như những bà mẹ bình thường sau sinh, cô bị ảnh hưởng bởi hormone trong cơ thể, cô không thể kiểm soát được tâm trạng, dễ cáu kỉnh và có những suy nghĩ lung tung.

Chính hành động của Thẩm Trình đã khiến cô trở nên dịu dàng và điều tiết được cảm xúc hơn.

Anh lo lắng cho cô từng bước và nấu cho cô đủ loại món ăn ngon hợp khẩu vị.

Khi cô giận anh mà không rõ lý do, anh sẽ ôm cô vào lòng mà an ủi, dỗ dành cô.

DTV

Dù là lỗi của ai, anh cũng sẽ xin lỗi trước, không bao giờ khó chịu trách móc và luôn tìm cách làm cô vui.

Sau khi bình tĩnh lại, cô hỏi anh: “Rõ ràng là vừa rồi em gây sự, sao anh còn dỗ dành em? Anh có thể nói cho em biết là em đã sai mà”

Nghe Giang Niệm Tư nói lời này, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô, nhẹ nhàng bày tỏ: “Niệm Niêm, anh đã nói sẽ đối xử tốt với em cả đời. Câu nói này không chỉ là lời nói suông, đối với anh, ai sai ai đúng không quan trọng, anh chỉ muốn em được hạnh phúc.

 

 

Chỉ những lời đó đã khiến mọi cảm xúc tiêu cực sau sinh của Giang Niệm Tư đều biến mất.

Anh tốt bụng như vậy, không phải vì nghĩ mình đã làm sai điều gì mà cúi đầu trước cô, mà vì anh cảm thấy mình chỉ có một mục đích duy nhất là làm cho cô hạnh phúc.

Anh ấy không quan tâm đến đúng hay sai.

Ký ức ùa về, Giang Niệm Tư bị Thẩm Trình ôm trọn trong xe, hôn rất lâu, chỉ khi có người đi ngang qua mới tách ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã ửng hồng, tư thế Thẩm Trình lười biếng, vẻ mặt đắc ý.

Khi bọn trẻ được ba tuổi, chúng đã bắt đầu nhận thức được tính cách của mình.

Anh trai Giang Vũ Thâm, lười biếng, làm việc gì cũng lười biếng, có thể nằm sẽ không bao giờ ngồi, có thể ngồi sẽ không bao giờ đứng.

Em gái Thẩm Khinh Ngữ thì nóng nảy và nghịch ngợm hơn, giống như một kẻ bắt nạt nhỏ.

Nhưng cả hai anh em đều rất thông minh và biết cách lừa gạt người khác.

Và chúng cũng rất coi trọng về thể diện.

Giang Niệm Tư thường xuyên nhìn thấy con gái mình chơi các trò chơi với bọn trẻ trong khu nhà.

Cô ấy là một con sâu nghiện các trò chơi, dù chơi trò gì cũng rất dễ thắng.

Ngày hôm đó, hai vợ chồng Giang Niệm Tư và Thẩm Trình từ bên ngoài trở về đã nghe thấy giọng nói của con gái họ từ xa truyền tới.

Nhìn dọc theo, cô phát hiện Thẩm Khinh Ngữ và Giang Vũ Thâm đang chơi game với một nhóm bạn lớn nhỏ đủ cả.

Giang Vũ Thâm nằm nghiêng trên bãi cỏ, nhìn em gái mình bằng đôi mắt lười biếng.

Thẩm Khinh Ngữ đang cùng mấy bạn nam chơi trò chơi, lần nào cũng thẳng, có một bạn nhỏ đã thua mấy lần, đang khóc lóc thảm thương.

Thẩm Khinh Ngữ vỗ đầu bạn nhỏ mít ướt, dùng giọng điệu đặc biệt dịu dàng nói: “Bí Ngô, chúng ta thương lượng một chút được không?”

Cậu bé tên Bí Ngô ngước nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm khác thường trên khuôn mặt trắng như sữa, mẹ cậu là người Giang Tô nên trông cậu nhóc rất giống con lai.

“Đại ca, chúng ta thương lượng gì cơ?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.