Bây giờ Giang Niệm Tư chính là chiêu bài sống của Trung y, còn sắp thành lập một bộ phận nghiên cứu ở trong khoa cho nên viện trưởng Lục cực kỳ xem trọng cô.
Nghe cô nói muốn xin phép một tuần, viện trưởng Lục quan tâm hỏi thăm: “Bác sĩ Giang khó chịu chỗ nào sao?”
Giang Niệm Tư lắc đầu, bắt đầu lấy cớ để sau này sử dụng nhiều dược liệu.
“Cháu phải nghiên cứu mấy kiểu thuốc đặc hiệu, cần mua sắm số lượng lớn dược liệu, còn cần thời gian nghiên cứu nên hy vọng viện trưởng có thể phê chuẩn.”
Viện trưởng nghe thấy ba chữ “Thuốc đặc hiệu” thì con mắt đều sáng lên.
So với việc xem bệnh ở trong bệnh viện thì ông ấy hiểu được, tài năng của Giang Niệm Tư sẽ phát huy mạnh hơn khi ở trong phòng nghiên cứu.
Ông ấy vội vàng gật đầu không ngừng: “Được, bác sĩ Giang cứ việc buông tay đi làm, nếu một tuần không đủ thì có thể cho cháu nghỉ thêm một tuần, đúng rồi, có cần người hỗ trợ không, đúng lúc bệnh viện có một nhóm thực tập sinh, chú có thể sắp xếp để họ giúp đỡ cháu.”
Đúng là Giang Niệm Tư thật sự cần người giúp đỡ, nhưng mà so với thực tập sinh không quá quen thuộc thì Giang Niệm Tư càng muốn lựa chọn mấy người quen thuộc như bác sĩ Từ cùng mấy y tá trong bệnh viện.
Viện trưởng Lục cũng cảm thấy suy nghĩ này của cô đúng.
Dù sao cũng không tiện nếu dùng người mình không quen.
Thế là xế chiều hôm đó, bác sĩ Từ, còn có mấy y tá trong khoa Trung y liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-quan-nhan-mat-lanh-bi-my-nhan-om-yeu-lam-kho/2689678/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.