“Nhưng dù có thế nào, cô cũng không nên đến tìm tôi. Bởi vì tôi cũng chỉ là một thanh niên trí thức đang lao động ở nông thôn mà thôi.”
Tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Người này hoàn toàn không có chứng cứ, vậy mà đã muốn vu khống tôi?
“Cô đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì mọi thứ của cô đều sẽ thuộc về tôi thôi! Cô nhìn mà xem đi, anh Khải đi đâu cũng sẽ dẫn tôi theo để tiện chăm sóc, cô tự biết thân biết phận đi!”
Sự hiện diện của cô ta rõ ràng là một lời tuyên bố chủ quyền.
Nhưng tôi chỉ thấy buồn cười: “Vậy thì cô quản cho tốt người của mình đi, đừng để anh ta cứ mãi quấn lấy tôi.”
Nói xong, tôi quay lưng rời đi.
Đúng lúc đó, Hoắc Khải quay lại, trông thấy bóng lưng tôi dần đi xa.
Tôi vừa về đến nhà thím, liền thấy trưởng thôn cũng đang ở đó.
Ông cười vui vẻ: “Hàn tri thức, vị lãnh đạo đến khảo sát kia có quen biết với cô à?”
“Trưởng thôn, sao ông lại nói vậy?”
Tôi không muốn để người ta thêu dệt ra lời đồn gì cả.
Dù sau này tôi sẽ rời khỏi đây, nhưng hiện tại vẫn phải sống ở nơi này thêm một thời gian.
Trưởng thôn thấy tôi căng thẳng như vậy, bèn cười ha ha: “Cô đừng căng thẳng, chỉ là thấy hôm qua cậu ta đi cùng cô.”
“Hôm nay lại còn nói muốn cô đi cùng để hướng dẫn khảo sát. Tôi nghĩ cô cũng là người đến từ thủ đô, chẳng lẽ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-toi-khong-phai-tram-thu-hoi-phe-lieu/2694472/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.