Bài học từ kiếp trước đã khiến tôi hiểu rằng, không cần thiết phải đi vào vết xe đổ nữa.
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu! Anh sẽ khiến em thấy được quyết tâm của anh!”
Nói xong câu này, Hoắc Khải cũng không tiếp tục ngăn cản tôi nữa.
Tôi không nói gì, chỉ bước ra khỏi phòng: “Chúng ta về thôi.”
Lâm Tử Ngọc lập tức gật đầu, đi cùng tôi trở về thôn.
Hoắc Khải muốn giúp tôi xách đồ, nhưng tôi luôn kín đáo tránh đi.
Mãi đến khi gần đến cổng thôn, tôi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đi suốt cả quãng đường dài, thực sự có chút mệt rồi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng rực rỡ đột nhiên lao về phía Hoắc Khải.
Nhìn kỹ lại, ngoài Chu Mạn ra thì còn ai vào đây nữa?
Có thể lần theo đến tận đây, cũng coi như cô ta vất vả rồi.
“Anh Hoắc Khải, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!”
Khuôn mặt Chu Mạn tràn đầy ý cười rạng rỡ, như ánh mặt trời ấm áp.
Cô ta lao thẳng vào lòng Hoắc Khải, như một cô gái nhỏ gặp được người thương, chỉ hận không thể lập tức thể hiện tình cảm trong lòng.
Hoắc Khải vội vàng kéo cô ta ra khỏi vòng tay mình: “Mạn Mạn, em đã lớn rồi. Anh dù sao cũng không phải anh ruột của em.”
Trước kia anh ta không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng sau khi gặp lại tôi lần này, anh ta cũng nhận ra mình và Chu Mạn thực sự có chút quá mức thân mật.
Không giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-toi-khong-phai-tram-thu-hoi-phe-lieu/2694473/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.