Mặt An An tái mét.
Khoảnh khắc sau, cậu nhào vào lòng Kiều Cẩm Nghệ khóc lóc như một chú cún bị bỏ rơi:
"Con có mà! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ! Mẹ không được làm mẹ của ai hết, mẹ chỉ được làm mẹ của con thôi!"
An An vừa vặn đè lên chân bó bột của Kiều Cẩm Nghệ.
Cô đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Bố mẹ Kiều vội vàng kéo An An ra:
"An An, chân mẹ con bị thương, sao con lại nhào vào thế!"
Tạ Ngạn Chu lấy gối kê sau lưng Kiều Cẩm Nghệ, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Rồi anh nghiêm mặt quát An An:
"Tạ Vũ An, lúc đi ba dặn thế nào rồi? Mẹ vừa tỉnh cần nghỉ ngơi, con đừng có làm ầm ĩ lên được không hả?"
Thường ngày An An thấy Tạ Ngạn Chu giận là im re, hôm nay lại giở trò ăn vạ:
"Con không cần biết! Tại mẹ không để ý đến con trước! Mẹ thương con riêng hơn con, con không có người mẹ như vậy! Con không thèm mẹ nữa!"
Nói rồi, An An vùng khỏi tay ông bà ngoại, chạy ra khỏi phòng.
Tạ Ngạn Chu vội đuổi theo:
"An An!"
Anh vừa chạy ra khỏi phòng, An An đã biến mất tăm.
"Bố mẹ ơi, An An lạc rồi!"
Ông bà Kiều hốt hoảng.
Bệnh viện đông người phức tạp, nếu An An bị bắt cóc thì họ hối hận cả đời mất.
Không kịp nghĩ nhiều, họ chạy theo Tạ Ngạn Chu tìm cháu.
Trước khi đi, mẹ Kiều áy náy nhìn Kiều Cẩm Nghệ:
"Cẩm Nghệ, bố mẹ đi tìm An An trước nhé, Tiểu Hoa ở lại với con nha, bố mẹ về liền."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-chua-lanh/2742194/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.