Chẳng mấy chốc, cơm nước xong xuôi.
Mẹ Kiều gọi mọi người vào ăn cơm.
An An được ngồi cạnh mẹ như ý nguyện.
Thằng bé hít hà mùi hương quen thuộc trên người Kiều Cẩm Nghệ, lòng an yên.
Những ngày sau đó, An An và Tạ Ngạn Chu đều đến nhà họ Kiều ăn cơm.
An An cười tươi rói, cứ ngỡ mọi chuyện đã trở lại như xưa.
Cho đến một tuần trước Tết.
Hôm ấy.
Ăn sáng xong, Tạ Ngạn Chu nói với ông bà Kiều:
"Bố mẹ, sắp Tết rồi, con xin phép đưa An An về nhà ạ. Hết đợt trực này, con lại đưa An An về thăm bố mẹ."
Nói rồi, Tạ Ngạn Chu đứng lên định đi.
Nghe Tạ Ngạn Chu nói vậy, An An đang vui vẻ bỗng chốc tiu nghỉu.
Thằng bé chạy đến bên Kiều Cẩm Nghệ, níu chặt vạt áo cô.
"Mẹ ơi, con không muốn về, con muốn ăn Tết với mẹ!"
Kiều Cẩm Nghệ gỡ tay con ra, dịu giọng:
"An An, về với ba đi con, bà nội đang đợi con về ăn Tết đấy, nghe lời nhé."
An An mắt ngấn lệ, ngước lên nhìn Kiều Cẩm Nghệ, nghẹn ngào:
"Mẹ ơi, hay mẹ về ăn Tết với con đi?"
Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu, gỡ tay con ra.
"An An, ngoan, về với ba đi."
Hai chữ "nghe lời" khiến An An rơm rớm nước mắt.
"Mẹ..."
Tạ Ngạn Chu tiến lên kéo An An khỏi Kiều Cẩm Nghệ, trầm giọng:
"An An, về nhà với ba."
Tạ Ngạn Chu dắt An An đi, thằng bé quyến luyến nhìn mẹ, hỏi câu cuối:
"Mẹ ơi, mẹ thật sự không cần con nữa ạ?"
Kiều Cẩm Nghệ không trả lời, chỉ khẽ nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-chua-lanh/2742213/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.