🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Hai đứa chúng mày là đồ bất hiếu! Đừng quên là chúng mày chui ra từ cái bụng của ai! Bây giờ vì vợ mà dám trách mẹ, chúng mày muốn bay lên trời chắc?”

 

Khương Đại Trụ không nhịn được nữa, chạy ra hét lớn: “Bà nội, mẹ con cũng rất cực khổ! Sao bà cứ bắt nạt mẹ con hoài? Về sau con không nhận bà là bà nội nữa!”

 

Đứa cháu trai mà bà yêu thương nhất lại đ.â.m thẳng d.a.o vào tim bà, Hứa Linh Chi ôm n.g.ự.c gào khóc thảm thiết.

 

“Ngay cả thằng quỷ con cũng biết thương mẹ nó, còn hai đứa con bất hiếu tụi bây thì không biết thương mẹ chút nào! Tao thà lúc xưa bóp c.h.ế.t tụi bây cho rồi…”

 

“Thằng hai, thằng ba, còn ngẩn ra đó làm gì? Vào phòng với ba, có chuyện nghiêm túc cần nói.”

 

Ông cụ Khương đập mạnh cửa gian giữa, chẳng thèm đoái hoài gì đến tiếng gào vô lý của bà già nhà mình.

 

Ông trầm mặt nhìn hai con trai: “Thằng hai, thằng ba, anh cả tụi bây sắp về rồi.”

 

“Cái gì?”

 

Khương lão nhị sững người, miệng há hốc không ngậm lại được:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Anh cả không phải đã c.h.ế.t rồi sao?”

 

Khương lão tam phản ứng chậm hơn một chút:

 

“Chuyện tốt mà ba! Chị dâu cả vì anh ấy thủ tiết mười bảy năm, giờ coi như khổ tận cam lai rồi.”

 

“Tốt cái rắm!”

 

Ông cụ Khương tức đến mức suýt thổ huyết.

 

Lúc Hứa Linh Chi nói với ông chuyện này, suýt nữa ông đã ngất xỉu.

 

“Anh cả tụi bây còn dẫn theo một người đàn bà về nữa, hai người họ còn sinh tận bốn đứa con!”

 

 

Một lúc sau, ở phòng trên lầu hai, Lâm Uyển nghe không còn tiếng Hứa Linh Chi gào khóc nữa.

 

“Tiểu Từ à, cũng lạ thật, nay mẹ mới phát hiện ra hai thím dâu con bức xúc với mẹ chồng đến vậy, sao trước giờ không thấy gì, mà hôm nay lại đồng loạt bùng nổ.”

 

Khương Từ khẽ cười: “Con thấy cũng hả dạ ghê.”

 

“Trước giờ việc nhà đều do mẹ lo hết, hai thím con chỉ lo giả câm giả điếc. Mẹ mà không ra tay nữa thì công việc đương nhiên đổ lên đầu họ, nổ tung cũng phải.”

 

“Thật ra, ông nội con cũng công bằng, hai chú với hai thím cũng không tệ, nếu không thì mẹ con thật sự chẳng sống nổi trong cái nhà này.”

 

“Mẹ, mẹ dễ hài lòng quá rồi đấy. Con không muốn mẹ cứ phải ở lại đây làm người hầu nữa. Chờ mai con nhận việc thay ông nội xong, mẹ con mình dọn ra ngoài ở riêng nhé.”

 

Lâm Uyển kéo cô con gái đang cúi người tìm gì đó dưới gầm giường:

 

“Tiểu Từ, con đang cúi đầu tìm cái gì vậy?”

 

“Mẹ có thấy cuốn nhật ký của con không?”

 

“Cái cuốn mà năm con bảy tuổi, thằng nhóc Thanh Xuyên tặng con hả?”

 

“Đúng rồi, chính là cuốn đó, con viết nhật ký mấy năm liền, con không muốn để mất đâu.”

 

Lâm Uyển nghĩ một lúc:

 

“Thằng nhóc Thanh Xuyên mười năm rồi không tặng gì cho con, mà cuốn nhật ký đó con quý như báu vật. Chẳng phải con ép nó dưới đáy rương gỗ long não sao? Để mẹ lấy cho con.”

 

Bà lục lọi dưới đáy rương, lấy ra cuốn nhật ký của Khương Từ:

 

“Con tìm nó làm gì vậy? Lần trước con khóc lóc chạy từ nhà thằng nhóc Thanh Xuyên về, chẳng phải giận quá mà nhét nó vào rương, còn nói sẽ không bao giờ thèm để ý đến cậu ta nữa mà?”

 

Khương Từ khẽ cong khóe môi, nở nụ cười kín đáo.

 

Cô đã mười lăm năm không nhìn thấy cuốn nhật ký này rồi.

 

Được sống lại lần nữa, cô nhất định không thể để mất nó thêm lần nào nữa.

 

Trong mắt người khác, đây chỉ là một cuốn nhật ký bình thường, nhưng Khương Từ lại nhìn thấy những điều mà người khác không thể thấy.

 

Với cô, đây là một cuốn nhật ký “đặc biệt”.

 

Cô mở cuốn sổ ra, Khương Từ đọc lướt một đoạn, bật cười:

 

“Hèn gì hôm đó con khóc ghê thế, thì ra là Thanh Xuyên nói lời cay nghiệt, bảo con sau này đừng tới nhà anh ấy nữa.”

 

Bà nhìn con gái bằng ánh mắt đầy yêu thương:

 

“Mẹ biết từ nhỏ con đã thích thằng bé rồi. Thanh Xuyên là đứa tốt, nó chỉ sợ thành phần địa chủ nhà nó sẽ liên lụy đến con, nên mới không cho con qua lại.”

 

“Con biết mà mẹ, con không giận Thanh Xuyên đâu.”

 

Ngón tay Khương Từ siết chặt lấy mép sổ.

 

Những gì Lâm Uyển thấy chỉ là dòng chữ nhật ký cô từng viết.

 

Còn những gì cô thấy, lại hoàn toàn khác.

 

Trên cuốn nhật ký ghi lại một đoạn văn, mà cô chính là trung tâm của đoạn ấy:

 

“Cha của nữ chính, Khương Quốc Trụ, đúng vào thời khắc then chốt quay trở về. Không những quay về, ông ta còn dẫn theo một người phụ nữ và bốn đứa con của họ.”

 

“Nữ chính không chịu nổi cú sốc từ sự phản bội của cha và căn bệnh nặng của mẹ, bỏ nhà ra đi. Vì sinh kế, cô vào núi hái chút đặc sản mang đi bán lén, bị người phụ nữ mà cha dẫn về tố cáo, cuối cùng bị phán tội đầu cơ trục lợi, lãnh án năm năm…”

 

Nữ chính trong nhật ký đó, chẳng phải chính là cô – Khương Từ – sao?

 

Khương Từ khép cuốn nhật ký lại, trong lòng sục sôi: Khương Quốc Trụ, cái đồ khốn nạn đó, sao cô lại có một người cha như vậy chứ?

 

Kiếp trước, cô cũng từng đọc được những dòng tương tự trong cuốn nhật ký này, nói rằng vào một ngày nào đó cô sẽ bị người ta đẩy xuống sườn núi.

 

Lúc ấy cô chưa trải qua trọng sinh, bị hiện tượng siêu nhiên đột ngột ấy dọa đến hồn bay phách lạc.

 

Mơ hồ mụ mị, cô vẫn cùng mọi người lên núi hái hạt dẻ, và rồi… thật sự bị người ta đẩy xuống.

 

Nhật ký viết không sai chút nào.

 

Sau này, khi cô tỉnh lại trong bệnh viện thì cuốn nhật ký chẳng biết đã biến đâu mất.

 

Giờ đây cô đã biết rõ kẻ đẩy mình là ai.

 

Chỉ cần giữ được cuốn nhật ký này sớm, cô nhất định sẽ giúp Cố Thanh Xuyên tránh khỏi tất cả tai kiếp.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.