Ban đầu thì cô cũng chẳng để ý, rửa cũng được.
Nhưng bà già kia vừa lên tiếng, cô cố tình không làm.
Khương Từ càng không đời nào đi rửa — mẹ cô đã làm cơm cả nửa đời người, nay cô được trọng sinh rồi, đừng ai hòng bắt nạt mẹ cô thêm nữa.
“Nói về tiền lương thì mẹ cháu cao nhất nhà này, vậy thì càng không tới lượt mẹ cháu phải rửa bát.”
“Mẹ mày chỉ là công nhân tạm thời, nói thì hay ho là hộ lý riêng, chứ chẳng qua là đi chăm người tàn tật!”
Hứa Linh Chi vừa ghen vừa tức:
“Nếu nhà đó không có tiền, mẹ mày lấy đâu ra cái mức lương cao nhất nhà này?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Bà có bản lĩnh thì bà cũng đi đi.”
Bây giờ Khương Từ chẳng ngán ai nữa:
“Cháu thấy mỗi tháng bà nhận tiền sinh hoạt mẹ cháu đưa vui vẻ lắm mà.”
Đã cãi nhau đến mức này, vợ Khương lão tam cũng chẳng muốn mình là người chịu thiệt.
Lỡ mà làm quen rồi, sau này cả đống việc nhà lại đổ hết lên đầu cô.
“Nếu mọi người không muốn nấu cơm rửa bát nữa, thì ba chị em dâu chúng ta mỗi người góp ba đồng mỗi tháng, thuê cô Vương hàng xóm nấu cơm và rửa bát cho cả nhà.
“Chị cả, chị hai thấy sao?”
Nhà họ Khương là một trong những gia đình có điều kiện khá giả nhất ở Tần thành.
Không chỉ là gia đình công chức, mà còn làm ở các đơn vị tốt, lương cũng cao.
Mỗi nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/2741168/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.