Mọi chuyện đã ngã ngũ, Thôi Bình Châu quả thật có bản lĩnh, âm thầm bày mưu tính kế suốt bao năm, chỉ cần ra tay một lần liền đè cho Thôi Viễn Sơn không ngóc đầu dậy nổi.
Cố Thanh Xuyên nói: “Cháu không phải chú hai, không có bản lĩnh lớn như ngài. Cháu không bảo vệ được Tiểu Từ, thì sẽ không liên lụy đến cô ấy.”
Con đường anh phải đi sau này vốn dĩ đã không được người ta coi trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tố cáo.
Chợ đen ở Hắc Thủy Hà sau bao năm vận hành đã bước vào giai đoạn có thể sinh lời, nhưng rủi ro cũng lớn hơn trước rất nhiều.
Thôi Bình Châu mỉm cười: “Con gái tôi không cần người khác che chở. Không ai dám động đến nó. Cậu cưới nó là được rồi.”
Cố Thanh Xuyên hỏi ngược lại: “Nếu có người bắt cháu đi lao động cải tạo thì sao? Đến lúc đó, bảo Tiểu Từ phải làm sao? Ly hôn cắt đứt quan hệ, hay là theo cháu đi chịu khổ?”
Hai mươi năm trước, Thôi Bình Châu cũng từng giống hệt chàng trai trẻ này, vì tự ti mà không dám theo đuổi người mình yêu – chuyện này, không thể trách Cố Thanh Xuyên được.
Thôi Bình Châu đã quyết định cưới Lâm Uyển, đã đồng ý làm cha của Khương Từ, thì sẽ bảo vệ được cả nhà họ.
“Chỉ cần tôi còn sống, không ai dám động đến con rể tôi.”
Cố Thanh Xuyên: “…”
Chú hai định trong một ngày gom đủ vợ, con gái, con rể luôn hay sao?
Anh quay đầu, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/2741192/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.