Cố Thanh Xuyên chở Khương Từ, Khương Đại Sinh thì tự đạp một mình, ba người đạp xe ra ngoại ô, sau đó giấu xe đạp kỹ rồi cùng nhau tìm đến thung lũng phía trên.
Đi chừng bảy tám dặm đường núi, Cố Thanh Xuyên vạch một bụi dây leo dại ra rồi nói: “Lần trước chỗ rừng trúc đó, anh tìm mãi không ra, đành phải ghi nhớ tạm tới đoạn này thôi.”
Sau bụi dây leo là rất nhiều tấm bạt nhựa, bó rơm lớn, cùng với dụng cụ để dựng nhà kính. Khương Từ kinh ngạc vô cùng: “Anh Xuyên, mấy thứ này các anh vận chuyển đến đây từ khi nào vậy?”
Chỉ riêng việc tìm kiếm những vật liệu này đã đủ mệt rồi, huống hồ còn phải lén lút vác lên tận đây. Khương Từ nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt xót xa, trách gì dạo này anh hay mệt như vậy, thì ra là đang chuẩn bị vật liệu để dựng nhà kính cho cô.
“Chỉ trong nửa tháng này thôi.” Cố Thanh Xuyên gọi Khương Đại Sinh vác đồ, rồi bảo Khương Từ đi trước dẫn đường. “Em đi phía trước dẫn đường, đi thêm hai ba lần nữa là có thể nhớ kỹ rồi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trong lòng Khương Từ bỗng thấy ấm áp. Người đàn ông này, chắc là lo cô một năm sau không kiếm nổi năm ngàn tệ nên âm thầm giúp cô chuẩn bị mọi thứ từ trước rồi.
Cô dẫn theo Cố Thanh Xuyên và Khương Đại Sinh, lòng vòng trong núi hết rẽ trái lại ngoặt phải, đi thêm hơn hai tiếng nữa thì cuối cùng cũng thấy rừng trúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/2741221/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.