Cô ta chưa bao giờ biết Cố Thanh Xuyên cũng có xe đạp. Nhà hắn ta không phải còn ăn không đủ no sao? Xe đạp đó từ đâu ra? Ngay cả tên vô lại như Khương Đại Sinh cũng có xe đạp, trong khi cô ta đến giờ vẫn phải dùng hai cái chân này mà đi làm và tan ca.
Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, Cung Lệ Bình lê đôi chân mỏi nhừ quay về nhà, thì thấy Cố Thành Vinh vẫn đang đợi cô nấu cơm tối. “Cô đi đâu cả ngày thế? Thằng Phán Trụ đang nằm viện còn chờ cô mang cơm tới kìa.”
“Tôi hôm nay đi theo thằng nhãi c.h.ế.t tiệt Cố Thanh Xuyên đó, canh ở chân núi suốt một ngày, đến một giọt nước cũng chưa được uống.” Cung Lệ Bình mở nắp nồi, thấy bếp lạnh nồi nguội, liền bất mãn nói: “Anh ở nhà mà không biết nấu cơm tối à? Tôi phải nhanh đi bệnh viện xem thằng con tôi thế nào.”
“Cô chờ chút đã, mẹ chắc chắn đã ăn cơm với thằng Phán Trụ ở căng-tin bệnh viện rồi, chờ cô thì có mà đói c.h.ế.t à.”
Cố Thành Vinh kéo cô lại: “Hôm nay tôi thấy con ch.ó vàng nhỏ bị thằng Phán Trụ đánh què hôm trước lại nhảy nhót vui vẻ được rồi, nghe nói là Cố Thanh Xuyên lên núi hái thuốc về chữa khỏi đó. Người ta bảo nó tìm được linh chi, tiên thảo gì đó, ban ngày con ch.ó nhỏ còn tập tễnh đi quanh cầu Khúc Thủy một vòng, hàng xóm láng giềng kéo nhau tới xem náo nhiệt cả buổi.”
“Không thể nào? Tôi còn tưởng con ch.ó đó c.h.ế.t
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/2741222/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.