Thật ra Cố Phong cũng không quen biết Quách Thiên Bạc, anh dẫn Diệp Đống đến nơi này cũng là nhờ chiến hữu Bao Thắng giới thiệu.
“Ông chủ Quách, xin chào. Đây là em trai Diệp Đống của tôi, hôm nay tôi cố ý dẫn em ấy để chỗ của ông quan sát một chút.”
Quách Thiên Bạc cười gật đầu, biết rõ mục đích đến đây của bọn họ là gì: “Bao Thắng đã gọi điện thoại nói với tôi rồi.”
Nói xong, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Diệp Đống đang đứng phía sau Cố Phong.
“Cậu em Diệp, tôi dẫn cậu đi tham quan một chút ha?”
Diệp Đống có chút vui sướng và sợ hãi, dù sao thì lúc nãy cậu còn đang lo là không biết có bị người ta đánh hay không.
Cậu lo sợ bất an nhìn về phía Cố Phong, Cố Phong cho cậu một ánh mắt khẳng định.
“Bộ ghế dựa gỗ đặc mà hai người nhìn thấy này cũng không phải là bảo vật đắt giá nhất của trung tâm chúng tôi đâu.”
Ông ấy chỉ nói một câu đã khơi gợi lên lòng tò mò và nhiều chuyện của Diệp Đống.
Món đồ trị giá một vạn mà còn chưa phải là bảo vật đắt giá nhất, vậy bảo vật có giá đắt nhất sẽ là như thế nào?
Quách Thiên Bạc thấy cậu hứng thú, hào phóng đi ở phía trước dẫn đường.
Vài phút sau, bọn họ đi đến nơi sâu nhất trong trung tâm bán đồ nội thất, gặp được bảo vật đắt giá nhất của trung tâm mà Quách Thiên Bạc đã đề cập đến.
Đó là một cái giường gỗ hai mét.
Diệp Đống chỉ cần nhìn thoáng qua, lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/2356639/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.