Trần Chí Khiêm đi tới cửa, đưa tay làm một tư thế xin mời: "Ông cụ Lưu, xin cứ tự nhiên!” Lưu Tương Niên khẽ lắc đầu: “Có lẽ người nhà cháu đã gieo cho cháu quá nhiều ân oán lúc trước, khiến cháu hiểu lầm sâu về ông, cái gọi là kiêm nghe thì minh, thiên thính thì ám. Chí Khiêm, cháu có đồng ý nghe ông giải thích hết những chuyện này không?
Trần Chí Khiêm không phản ứng lại ông cụ, ngồi xuống ăn sáng một chút, thấy Phàn Kỳ ăn bánh trứng gà, ăn đến vui sướng thì hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon. ”
Nhớ tới yêu cầu của cô vào đêm qua, anh hỏi: “Nếu so với bánh kếp Sơn Đông thì sao?”
“Hương vị hoàn toàn khác nhau, hai loại này không thể thay thế cho nhau, đó chính là bánh kếp Sơn Đông! Loại bánh kia có da rất mỏng, bên trong kẹp bánh quế, tôi nhất định sẽ ăn thêm hai quả trứng, thêm tương ngọt, một chút tương ớt, còn còn có cải bẹ, hành thái cùng rau thơm. ”
Phàn Kỳ ăn bánh trứng, vẫn thể hiện quan điểm chân thật của mình: "Ôi trời, anh không nên nhắc nhở tôi, lần này tốt rồi, muốn ăn bánh kếp Sơn Đông, anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy cũng không cần phải suy nghĩ, bánh kếp Sơn Đông phải được làm bằng công cụ chuyên nghiệp, em nghĩ xem tôi phải đi tìm chảo ở đâu?”
Phàn Kỳ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Luôn có nhiều giải pháp hơn các vấn đề, có thể tìm ở cửa hàng vật dụng khách sạn, người nước ngoài cũng hay làm món bánh kia, công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/930300/chuong-97.html