Là đang hỏi cô liệu có khả năng để bệnh nhân đi theo một con đường khác khi chết không. Đối với bác sĩ, đây cũng là một vấn đề kỹ thuật sâu sắc.
“Có thể tổ chức thảo luận ca bệnh tử vong một lần nữa. Em nhận được bệnh án này không có phần thảo luận ca bệnh tử vong. Không có báo cáo nào như vậy được kẹp trong hồ sơ bệnh án.” Tạ Uyển Oánh nói.
Thảo luận ca bệnh tử vong là bắt buộc, theo quy định là phải tiến hành trong vòng một tuần sau khi bệnh nhân tử vong. Có thể cô giáo Lỗ cố tình rút tờ giấy này ra không cho cô xem, hy vọng tư duy của cô không bị bất kỳ ai hạn chế.
Sắc mặt Đào Trí Kiệt và Tào Dũng hơi nghiêm trọng.
Tối nay khi ăn cơm, cô giáo Lỗ đột nhiên nói ra, khiến mọi người giật mình, bây giờ nghĩ lại là đang ép buộc.
Đào Trí Kiệt cầm điện thoại lên thấy là trưởng khoa Dương gọi đến, bình tĩnh nghe máy.
“Viện trưởng nói, bảo tối mai cậu mang bệnh án đến tòa nhà hành chính.” Giọng trưởng khoa Dương rất trầm, nội dung nói có vẻ hơi mơ hồ khiến người ta khó nghe rõ.
“Vâng.” Đào Trí Kiệt nói, tỏ vẻ đã hiểu.
Trưởng khoa Dương nghe thấy phản ứng nhanh chóng của anh, thở phào nhẹ nhõm, cúp máy.
Quay lại, Đào Trí Kiệt dặn dò cô sư muội: “Em viết ra ý kiến và đề xuất của em về ca bệnh tử vong này, trước chiều mai giao cho tôi.”
“Dạ, sư huynh.”
“Tối nay em chưa ăn no, đi, tôi mời em ăn khuya.” Đào Trí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/2920070/chuong-1067.html