Chu Phi Bằng sợ xảy ra chuyện, vội kéo hai người ra.
Phùng Hồng Anh ngã khuỵu xuống đất, vừa ho vừa thở dốc.
Chắc chắn là bà ta đã nói gì đó khiến Quý Chiêu đau lòng! Quý Cẩm Mậu trừng mắt nhìn Phùng Hồng Anh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Đúng rồi, hồi nhỏ mỗi khi Quý Chiêu buồn đều sẽ trèo lên cây. Ngồi trên cành cây, dang rộng hai tay, đung đưa hai chân, giải phóng cả hai tay hai chân. Chỉ có như vậy, nó mới cảm thấy vui vẻ.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Quý Cẩm Mậu kích động, lớn tiếng hỏi: “Ở đâu có cây lớn? Khách sạn có chỗ nào có thể ngồi thoải mái, thả lỏng tay chân không?”
Tầng trên cùng của khách sạn có vài cây thấp, đại sảnh tầng dưới có cây cảnh, nhưng không có chỗ nào để ngồi.
Xung quanh khách sạn toàn là tường kính, trơn trượt, không thể trèo lên được.
Phòng khách thì không khí tù túng, Quý Chiêu không thích.
Dường như Quý Cẩm Mậu nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại không nhớ ra, ông ấy lo lắng đến mức bứt tóc xoay vòng vòng.
Những người xung quanh thấy ông ấy như con ruồi mất đầu chạy lung tung, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết phải an ủi như thế nào.
Chỉ có Triệu Hướng Vãn nghe được tiếng lòng của ông ấy, đầu óc nhanh chóng vận động.
Quý Chiêu không thích ở trong phòng, thích ở ngoài trời? Nhưng ngoài tầng trên cùng ra, xung quanh khách sạn toàn là tường kính, không còn chỗ nào có thể tiếp xúc với không khí lưu thông.
Anh không ở tầng trên, mà đã xuống tầng dưới.
Anh muốn tìm một chỗ có thể ngồi đung đưa tay chân.
Chờ đã, đung đưa tay chân?
Ý tưởng lóe lên, Triệu Hướng Vãn hét lên: “Biển quảng cáo!”
Cả người Quý Cẩm Mậu chấn động một cái, chợt ngẩng đầu, lảo đảo đi về phía thang máy: “Lên lầu mười, lên lầu mười, ở cuối hành lang có cửa sổ, có thể nó đã trèo ra ngoài từ chỗ đó.”
Hứa Tung Lĩnh vẫn không ngừng thúc giục: “Hà Minh Ngọc đâu rồi? Đã gọi điện thoại cho cục cảnh sát chưa? Khi nào mấy tên cảnh sát c.h.ế.t tiệt đó mới tới?” Nhìn thấy Quý Cẩm Mậu đột nhiên xông ra ngoài như người mất hồn, có hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Tim Triệu Hướng Vãn suýt rơi ra khỏi lồng ngực.
Ban nãy lúc vừa tới đây, cô đã nhìn thấy tấm biển quảng cáo dài treo thật cao bên phía tây của khách sạn. Khi màn đêm buông xuống, đèn neon sẽ sáng lên, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy chói mắt.
Bảng hiệu neon của khách sạn Tứ Quý dài khoảng chín mét, được hàn vào tường bằng khung thép, nếu như Quý Chiêu thật sự trèo lên đó, vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng!
Là lầu mười đấy, mấy khung thép chống đỡ bảng hiệu có thể chịu lực được tới đâu chứ? Một người đàn ông trưởng thành ngồi lên đó, hơn nữa tay chân còn lắc lư, lỡ như sập xuống thì phải thế nào?
“Đội trưởng Hứa, tổng giám đốc Quý nghĩ ra được một nơi, có thể Quý Chiêu đang ở đó, chúng ta lên đó xem thử.” Theo lời giải thích của Triệu Hướng Vãn, tất cả mọi người đều lao về phía cầu thang.
Lầu mười.
Có gió thổi tới.
Ánh đèn neon chiếu xuyên lớp cửa sổ, tô điểm cho mặt đất chỗ hành làng thêm nhiều màu sắc.
Cả người Quý Cẩm Mậu nằm nhoài ra ngoài cửa sổ, khàn giọng kêu lên: “Quý Chiêu…”
Ba khung thép hình tam giác, một đầu được hàn vào tường, một đầu khác lại đỡ tấm biển quảng cáo dài chín mét kia. Mấy sợi dây điện nằm tứ tung đung đưa trên không trung, ánh đèn trang trí tô điểm cho màn đêm thật đẹp.
Lúc này có một người đang ngồi ở tầng dưới chót trên khung thép.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.