🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nghĩ tới đây, hai vợ chồng ăn ý nhìn nhau một cái.

[Nếu Triệu Hướng Vãn đã có thể từ nông thôn lên tới thành phố, cho dù là dùng cách gì cũng chứng tỏ cô có năng lực. Chẳng bằng ngồi xuống nói chuyện một chút, để xem thử xem có đáng để vì cô mà thừa nhận đoạn quá khứ đó không.]

Triệu Thanh Vân mỉm cười, nói: “Nếu như là bạn thời thơ ấu với Thần Dương, vậy thì mời cháu đến nhà chơi.”

Phản ứng của ba mẹ ruột cũng nằm trong dự liệu của cô nhưng cũng khá vô lý.

Rõ ràng họ đã phát hiện ra chân tướng sự việc, thế nhưng lại chẳng thấy tức giận hay miễn cưỡng gì.

Không những không cảm thấy miễn cưỡng khi con gái sống cực khổ ở nông thôn suốt mười tám năm, cũng không thấy tức giận khi thấy Triệu Thần Dương chiếm đoạt tài nguyên của con gái mình, lừa dối tình cảm của họ.

Hai vợ chồng đều đồng lòng, vào lúc này việc đầu tiên nên làm là cân nhắc đến lợi ích của mình, đánh giá giá trị của con gái.

Mặc dù không nghe thấy tiếng lòng của Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa, nhưng từ ánh mắt của họ cũng khiến Chu Xảo Tú cảm thấy không tốt. Nói gì thế chứ? Rõ ràng biết Triệu Hướng Vãn trước mặt là con gái ruột của mình, thế nhưng thái độ của bọn họ lại ôn hoà kiềm chế, cũng không hề kích động, cũng không tức giận, ngay cả một chút thương tiếc cũng không có, nào có chút tình cảm nào của bậc làm cha làm mẹ chứ?

Chu Xảo Tú thể hiện khí thế của một cô giáo: “Triệu Bí, theo lý thuyết đây là chuyện của gia đình mọi người, thế nhưng Triệu Hướng Vãn là học trò của tôi, con bé là người sống biết điều, sẽ không kể khổ, thế nên tôi thay mặt con bé nói mấy câu vậy.”

Triệu Thanh Vân nghe thấy Chu Xảo Tú gọi mình là “Triệu Bí”, cảm thấy có chút kinh hãi, nhưng ông không quen biết cô ấy mà nhỉ? Điều này đối với một người luôn luôn khiêm tốn như Triệu Thanh Vân mà nói, không phải là chuyện tốt gì.

Ông mỉm cười đáp lời: “Là cô giáo của Triệu Hướng Vãn sao?”

Một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng cô ấy, Chu Xảo Tú rất muốn cho họ biết Triệu Hướng Vãn đã chịu biết bao khổ cực ở dưới quê, muốn nói cho họ biết vì để có thể thi đại học, Triệu Hướng Vãn đã cố gắng đến mức nào, muốn cho bọn họ biết Triệu Hướng Vãn dũng cảm, hiền lành, kiên cường bao nhiêu, là một đứa trẻ khiến người khác yêu thương và đau lòng thay…

Triệu Hướng Vãn bước tới trước một bước, đứng chắn trước mặt cô giáo Chu, tiến lên đón lấy ánh mắt của Triệu Thanh Vân, nhàn nhạt nói: “Không cần, cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà thôi, không cần thiết phải ngồi xuống nói chuyện.’

Lúc cô cần tình yêu của ba mẹ nhất, bọn họ đã không chút thương tiếc bỏ rơi cô. Bây giờ cô đã lên đại học như ý nguyện của cô, được học ngành mà cô cảm thấy hứng thú, nhận được sự tôn trọng và công nhận của các bạn học, cô cũng không còn mong đợi sự ích kỷ và chấp thuận của bọn họ nữa rồi.

Còn về phần Triệu Thần Dương… chẳng lẽ tám năm bị cô ta cướp đi có thể quay trở lại sao? Tát cô ta hai cái là có thể giải quyết được vấn đề sao? Chẳng bằng không nói gì cả, cứ để cô ta ngày ngày sống với với thanh kiếm treo trên đầu, sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ đi.

Triệu Hướng Vãn dứt khoát xoay người, chẳng có chút lưu luyến nào.

Hứa Tung Lĩnh không kịp phản ứng, khó hiểu xoa đầu nhìn Chu Xảo Tú một cái: “Chúng ta có đi hay không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.