Ôn Chỉ Văn chỉ cần tưởng tượng đến việc cách cô chỉ một cánh cửa lại có một tên ăn trộm đang cạy cửa thì đã cảm thấy tay chân mình đều chịu khống chế mà nhữũn ra.
Không biết qua bao lâu, âm thanh lạch cạch đột nhiên ngừng lại.
Ôn Chỉ Văn cũng không dám thở, không rõ ăn trộm là rời đi, hay là đã cậy cửa thành công chuẩn bị vào nhà.
Cô không khỏi nắm chặt kéo trong tay.
Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động.
Chỉ nghe thấy tiếng ô tô chạy qua trên đường và tiếng xe máy tiếng gầm rú.
Ôn Chỉ Văn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho đến khi lại nghe thấy tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, như là tiếng kim loại va chạm.
Ngay sau đó cô lại nghe thấy một tiếng rống to: "Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!"
Âm thanh hỗn loạn, Ôn Chỉ Văn không rõ tình huống bên ngoài rốt cuộc là như thế nào. Đây là cảnh sát tới?
Ôn Chỉ Văn vẫn đang suy đoán, nhất thời cũng không dám mở cửa.
Cho đến khi Ôn Chỉ Văn nghe thấy tiếng của Vu Hoài Ngạn.
Cô vội vàng đứng lên kéo cửa ra.
Ánh trăng hôm nay khá tốt, ít nhất là bên ngoài còn sáng hơn trong phòng một ít.
Ôn Chỉ Văn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vu Hoài Ngạn, nhưng bây giờ anh đang bị một người nhìn qua có lẽ là một cảnh sát mặc thường phục đè lại bả vai.
Nhìn qua còn rất phối hợp.
Ôn Chỉ Văn vừa thấy Vu Hoài Ngạn đã không chịu được, lập tức muốn nhào vào người anh.
Không nghĩ tới lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/187994/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.