Hai người mắt lớn trừng mắt bé, Ôn Chỉ Văn nhịn không được thúc giục, nói: "Anh không hiểu đánh răng là có ý gì sao?"
Đáng tiếc hiện tại Vu Hoài Ngạn không hiểu gì cả.
Anh còn cúi người muốn ôm cô.
Ôn Chỉ Văn đã sắp hít thở không thông nửa rồi.
Sau khi được hô hấp bình thường trở lại cô mới cầm lấy bàn chải đánh răng trong tay anh, thua cuộc nói: "Thật sự phục anh rồi! Ha miệng!"
Sau khi khó khăn lắm mới đánh răng hoàn thành, Ôn Chỉ Văn lấy khăn mặt thấm ướt muốn lau mặt cho anh.
Nhưng cô vừa không chú ý thì anh đã chạy ra ngoài, lại nằm lên giường một lần nữa.
Ôn Chỉ Văn bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm khăn ướt đến lau cho anh.
Cô ngồi quỳ chân phía mép giường, vừa lau mặt cho anh vừa không nhịn được nói: "Em đúng là thiếu nợ anh từ kiếp trước."
"Anh nói thử xem anh đi đâu mới tìm được một cô vợ như em?" Ôn Chỉ Văn khen ngợi mình không hề keo kiệt.
Tiện thể cô còn phụ thù bằng cách lau vào mặt anh rất mạnh.
Vu Hoài Ngạn vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, nghe được cô nói anh cũng có phản ứng.
"Bà xã." Anh gọi.
"Ừm?" Ôn Chỉ Văn thuận miệng lên tiếng.
Vu Hoài Ngạn đưa tay muốn bắt lấy tay cô.
Ôn Chỉ Văn vung tay ra: "Anh đừng quấy rối!"
"Em không yêu anh nữa." Sau khi bị vung ra, Vu Hoài Ngạn tủi thân nói.
Đột nhiên anh nói lên câu này khiến Ôn Chỉ Văn trực tiếp trùm luôn khăn lau mặt lên đầu anh.
Đệt! Người đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/188039/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.