Vu Cẩn lo lắng là thật.
Người phụ nữ Ôn Chỉ Văn này không hề để ý cô ấy vừa mới gặp phải sự đả kích lớn trong cuộc đời mình, chỉ dỗ dành cô ấy trong một thời gian ngắn ngủi, sau đó bắt đầu ngang nhiên sai xử Vu Cẩn mỗi ngày đều phải chụp ảnh giúp mình.
Nhưng khoan hãy nói, mỗi ngày Vu Cẩn bận rộn chụp ảnh thì đúng là không còn suy nghĩ đến những chuyện khác.
Ban ngày ra ngoài chơi, tiện thể chụp thêm hình, buổi tối trở lại khách sạn cũng không ngừng nghỉ.
Ôn Chỉ Văn cầm theo máy ảnh, gõ cửa phòng của Vu Cẩn.
Vu Cẩn giận mà không dám nói gì: "Chuyện gì?"
"Trong này đầy rồi." Ôn Chỉ Văn cầm máy ảnh trong tay quơ qua quơ lại: "Em có mang máy tính đúng không? Giúp chị truyên hết số ảnh trong này được chứ?"
Vu Cẩn: "Sao chị biết em có mang theo máy tính?" "Không phải chuyên ngành của em là máy tính sao? Em ra ngoài mà không mang theo máy tính thì sau này làm sao lo liệu cho chén cơm của mình?"
Vu Cẩn: "... Mang theo, có mang theo."
Ôn Chỉ Văn nghênh ngang đi thẳng vào phòng của Vu Cẩn.
Vu Cẩn lấy máy tính của mình ra.
Vào thập kỷ 90, laptop đã phát triển rất phổ biến, trọng lượng cũng đã được giảm bớt, hình dáng dần dần hướng đến dáng vẻ laptop Ôn Chỉ Văn rất quen thuộc ở thời đại sau này.
Có nhân tài như Vu Cẩn, Ôn Chỉ Văn hoàn toàn không cần tự mình động tay.
Chờ đến khi tất cả ảnh chụp đều được chuyển vào máy tính của Vu Cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067538/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.