Ôn Chỉ Văn kinh ngạc, rốt cuộc Vu Cẩn đứng ở nơi đó từ khi nào? Cô ấy đi đường cũng không phát ra thanh âm à?
Quan trọng nhất chính là vừa rồi Vu Cẩn có nghe được lời cô nói hay không?
Nếu như nghe được, vậy thì cô chuẩn bị xây dựng hình tượng người chị dâu tốt, chẳng phải là còn chưa bắt đầu đã sụp đổ rồi hay sao...
Vu Hoài Ngạn bị em gái gặp được một màn này, cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng anh còn rất giỏi làm bộ làm tịch, rất nhanh đã khôi phục lại biểu tình thường dùng khi đối mặt với Vu Cẩn, bình tĩnh mà gật đầu với Vu Cẩn một cái, sau đó trực tiếp lướt qua Vu Cẩn rời đi.
Ôn Chỉ Văn nhìn xung quanh.
Thôi, buồn ngủ chết mất, mọi chuyện đợi cô ngủ một giấc dậy rồi tính sau.
Cô bình tĩnh chào hỏi với Vu Cẩn: "Sớm, Tiểu Cẩn, chị trở về ngủ tiếp đây".
Nói xong liền đi vào phòng đóng cửa lại.
Vu Cẩn hoảng hốt trở lại căn phòng ở cùng với Bạch Xảo Xảo. Cô là ai? Cô đang ở đâu? Vì sao cô muốn đi ra ngoài?
Vu Cẩn nghĩ.
Cô có biết được hành trình của Vu Hoài Ngạn, nhưng đột nhiên nhớ tới vẫn chưa hỏi Vu Hoài Ngạn là hôm nay muốn mang Ôn Chỉ Văn đi nơi nào chơi, cho nên tính toán đi hỏi một chút.
Vu Cẩn biết nàng từ trước đến nay anh hai của cô luôn tự hạn chế nên giờ này chắc chắn đã thức dậy rồi.
Kết quả không nghĩ tới, thế nhưng lại gặp được một màn có lực đánh vào sâu như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067558/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.