Tuy rằng Vu Hoài Ngạn đã trở lại sớm, nhưng vẫn là một người rất bận rộn.
Anh chỉ ở nhà có một buổi chiều và buổi tối, sáng sớm hôm sau lại ra cửa.
Ôn Chỉ Văn ngủ thật đã mới dậy, đã không còn thấy anh ở bên cạnh.
Nếu không phải sờ đến chiếc vòng đang đeo trên cổ thì thiếu chút nữa Ôn Chỉ Văn đã cho rằng anh chưa từng trở về rồi.
Đối với sự bận rộn của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn cực kỳ vui mừng.
Vu Hoài Ngạn càng bận thì càng tốt!
Càng bận chứng tỏ sẽ kiếm được càng nhiều tiền, mà số tiền hiện tại anh kiếm được lại chính là tài sản chung của cả hai vợ chồng!
Thay quần áo rồi đi rửa mặt, Ôn Chỉ Văn chậm rì rì xuống lầu.
Dì Dương đã sớm tới, giờ phút này đang làm vệ sinh ở dưới lầu, nhìn thấy Ôn Chỉ Văn xuống dưới thì mới cười tủm tỉm nói: “Đã dậy rồi? Để dì bê cơm sáng ra cho cháu”.
Ôn Chỉ Văn luôn cảm thấy ánh mắt của dì Dương có chút ý ngầm.
Nhưng cô vẫn làm bộ không nhìn thấy, đi tới chỗ bàn ăn ngồi xuống.
Dì Dương bê cơm sáng tới, liếc mắt một cái liền thấy chiếc vòng cổ vàng mà Ôn Chỉ Văn đeo trên cổ, nhịn không được nói: “Chiếc vòng vàng này do Vu tiên sinh tặng cho cháu đúng không? Tình cảm của vợ chồng son thật là tốt”.
Ôn Chỉ Văn nghe lời này liền cảm thấy có điểm chột dạ, nhưng ngẫm nghĩ, cô vẫn ngầm cam chịu câu nói này.
Cũng may dì Dương không có ý muốn tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067673/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.