Vu Hoài Ngạn đi ra phía sau cô, duỗi tay sờ đầu tóc còn ướt của cô hỏi: “Sao em không lau khô tóc?”
“Em không tìm được máy sấy”. Ôn Chỉ Văn xoay đầu nói với anh.
Chú ý tới sắc mặt của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn thử hỏi: “Chắc là trong nhà sẽ không không có đúng không?”
Vu Hoài Ngạn: “...... Ừ, ngày mai đi mua”.
Tóc anh ngắn, đúng là không cần phải dùng tới món đồ kia.
Ôn Chỉ Văn: “Được rồi”.
Cuộc sống của đàn ông độc thân chính là như thế, muốn cái gì cũng không có!
Ôn Chỉ Văn nhịn không được chửi thầm một câu ở trong lòng.
Vu Hoài Ngạn rất tự nhiên mà cầm lấy khăn lông lau tóc cho cô.
Chất tóc của cô rất tốt, vừa dày vừa đen, may mà hiện tại là mùa hè nên tóc sẽ nhanh khô hơn.
Không cần tự mình đi lau tóc, Ôn Chỉ Văn cũng mừng rỡ hưởng thụ.
Dù sao cứ giơ tay lên cũng rất mệt.
Động tác của Vu Hoài Ngạn rất ôn nhu, Ôn Chỉ Văn cảm thấy khá thoải mái, dựa vào trong lòng ngực anh, có chút mơ màng sắp ngủ.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, dường như Vu Hoài Ngạn đã hết sạch sự kiên nhẫn, ném khăn lông sang một bên, xoay mặt cô sang hôn xuống.
Ôn Chỉ Văn lập tức tỉnh lại.
Đối mặt với một đôi mắt nhiễm tình dục.
Ôn Chỉ Văn bị bắt ngẩng đầu.
Tay của anh đặt ở trên eo của cô, chậm rãi buộc chặt, điều này làm cho Ôn Chỉ Văn nhịn không được co rúm lại một chút.
Thịt cá đúng là rất tốt, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067712/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.