Có điều dù Ngôn Thiếu Dục muốn tới cũng không thể nhanh như vậy, trong tay anh ta vẫn còn một công trình chưa làm xong, ít nhất cũng phải ba tháng nữa, gọi điện đến trước vì muốn nhờ vợ chồng Tô Nhuyễn tìm kiếm địa điểm đặt công ty, việc vặt linh tinh trước, dù sao anh ta cũng không quen thuộc thành phố này.
Những chuyện đó đã có Lộc Minh Sâm nhọc lòng, Tô Nhuyễn chuyên tâm bận rộn chỉnh đốn xưởng áo phao cứu sinh, vừa thu mua xong có rất nhiều chuyện phải xử lý, cô phải giải quyết xong hết trước khi nghỉ hè.
Nghỉ hè cô phải khởi hành xuống phía nam, chuẩn bị hạng mục thuyền cứu hộ và đê đập chắn nước rồi.
Tối hôm nay về nhà, thấy cô chau mày ngồi trước bàn làm việc, Lộc Minh Sâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn nói: “Vốn dĩ tiền đã không đủ rồi, bây giờ mua lại nhà máy sản xuất áo phao cứu sinh tốn thêm mười mấy vạn, tính toán thế nào cũng không cân đối nổi, xem ra chỉ có thể tiến hành kế hoạch cải tạo đê đập xả nước trước, chuyện thuyền cứu hộ để sang năm có tiền dư dả em lại đi một chuyến.”
Lộc Minh Sâm cũng nhíu mày, như vậy không thể được.
Học kỳ cuối năm hai, anh phải nộp luận văn, nghỉ hè bắt đầu phải ứng dụng thực nghiệm, sau đó nhiệm vụ huấn luyện sẽ rất nhiều, không thể đi cùng Tô Nhuyễn xuống phía nam, chuyện này đủ khiến anh buồn bực rồi…
Mà sang năm, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh lại càng không có thời gian, phải trực tiếp quay về đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/2756239/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.