Tuy rằng ăn một trận đòn từ sư trưởng Lục, nhưng Lục Thần Minh vẫn nhìn Lộc Minh Sâm với vẻ mặt đắc ý không chịu nổi như cũ, hiển nhiên không định để yên cho đối phương.
Sau khi về đến nhà, Lộc Minh Sâm lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc, nói với Tô Nhuyễn: “Bây giờ thời tiết cũng ấm rồi, chúng ta về tứ hợp viện ở đi.” Nói tới đây, anh cong môi cười: “Cho thằng khờ kia tức chết.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Đến mức ấy không, sao anh lại ấu trĩ như vậy?”
Lộc Minh Sâm không quan tâm, hành động sấm rền gió cuốn mau chóng thu dọn xong đồ đạc, ngày hôm sau dẫn theo Tô Nhuyễn về tứ hợp viện.
Đợi ba hôm sau y tá Mễ xuất viện về nhà, quả nhiên từ khi xuống xe Lục Thần Minh đã liên tục gọi con trai dài con trai ngắn, nói không ngừng, cuối cùng về đến nhà, hàng xóm còn nghe thấy anh ta lớn tiếng kêu một tiếng “Con trai ơi!”
Hàng xóm giật nảy mình, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, bà Trương nhanh chân tới cửa: “Đứa trẻ làm sao vậy?”
Sau đó nghe thấy tiếng phẫn nộ của y tá Mễ truyền tới “Cút!”, Lục Thần Minh ôm chậu tã ra ngoài, xoa đầu cười hì hì: “Tè dầm.”
Mọi người cạn lời, bà Trương nói: “Thôi thôi, biết cậu có con trai rồi! Đừng kêu nữa.”
Lục Thần Minh thả tã lót vào chậu, qua nhà đối diện: “Này, lão Lộc, mượn cậu hộp xà phòng, phải giặt tã cho con trai nhỏ của tôi cẩn thận mới được.”
Bà Trương nhìn anh ta thương cảm: “Đừng gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/2756238/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.