Lượt xem: 471
Đối mặt với câu chất vấn của Tô Thanh Thanh, mẹ Hoắc vội vàng nói: “Là lỗi của mẹ, mẹ nói sai, con đừng giận. Mệt c.h.ế.t rồi nhỉ, mau vào phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa mẹ nấu cơm cho con, xin bớt giận.”
Lời này, giống như cô ta ngược đãi mẹ chồng mỗi ngày vậy. Tô Thanh Thanh giận nghiến răng, hóa ra lão bạch liên hoa giăng bẫy chờ cô ta chỗ này…
Nhưng mà nhìn ánh mắt khiếp sợ của gia đình hàng xóm, Tô Thanh Thanh biết nỗi oan này mình nhận chắc rồi, hiện tại sợ là nói gì bọn họ cũng không tin.
Cũng may, đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Tô Thanh Thanh đã hoàn toàn không tức giận như lần đầu tiên gặp phải, hơn nữa bây giờ cô ta đã thông thấu một đạo lý: Đợi khi đám người phủng cao dẫm thấp này biết lời nói của ai có tác dụng, bọn họ sẽ nịnh bở người đó, sẽ giúp cô ta vả mặt mẹ Hoắc.
Tô Thanh Thanh cười trào phúng, trở về phòng, nhưng đợi mở tủ quần áo ra, nhìn thấy ví tiền rỗng tuếch của mình, lại không nhịn được lao ra ngoài, cả giận mắng: “Bà lại trộm tiền của tôi!”
Hốc mắt mẹ Hoắc lập tức đỏ lên: “Tô Thanh Thanh, sao con có thể ngậm m.á.u phun người như vậy, ai trộm tiền của con?”
Hoắc Hướng Mỹ từ ngoài bước vào, nghe thấy lời này lập tức nói: “Tô Thanh Thanh, chị đừng bắt nạt mẹ tôi, mẹ tôi cần tiền còn phải trộm của chị sao? Tiền trong nhà này đều là của mẹ tôi và anh trai tôi!”
Hàng xóm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-tro-thanh-vuong-ban-cua-thieu-ta/2756289/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.