Tuyết Bảo không thích uống trà gừng. Nghe mẹ nói về nhà phải uống trà gừng, gương mặt bánh bao ai oán đến độ phồng hết cả lên.
Đào Lệ Hoa véo véo thịt trên mặt con gái, nói: “Còn không vui à? Lần nào uống trà gừng mà không cho con ăn kẹo vậy?”
Mặt mày cô gái nhỏ liền hớn hở, gương mặt be bé lập tức biến thành trời trong mây trắng. Cô bé dẻo miệng, làm nũng, người làm mẹ sao mà trụ nổi?
Đào Lệ Hoa cười vui vẻ, cô ôm con gái, hơi xóc lên rồi nói: “Còn chưa ăn kẹo mà đã nói ngọt rồi. Con, cái con bé mập mạp này.”
Tuyết Bảo cười hì hì một tiếng, đạp thẳng chân ra, nói: “Mẹ ơi, con muốn xuống.”
Đào Lệ Hoa thả con gái xuống. Cô gái nhỏ nắm lấy tay mẹ ngay lập tức, nói: “Tay trong tay, đi cùng nhau ạ.”
Đào Lệ Hoa bật cười, trở tay, dắt cái tay nhỏ nhắn của con gái. Tay cô bé còn có ít thịt mấp mô, mềm mại.
Hai mẹ con dắt tay nhau, cùng đi tới lầu 2 của công ty bách hóa. Chỗ này chuyên bán đồ dùng cho trẻ em, trên kệ bày các loại giày xăng đan.
Tiểu Tuyết Bảo đến gần sát ngay, cô bé còn có sự kích động nho nhỏ: “Mẹ ơi, xem này! Nhiều quá! Mẹ nhìn đôi màu hồng nhạt kia kìa, đẹp ghê!”
Tuyết Bảo chỉ về phía đôi giày màu hồng phấn không chút do dự. Cô bé á, thích nhất là màu hồng phấn.
“Mẹ ơi, mua một đôi đi, được không ạ?”
Đào Lệ Hoa: “Làm ơn lấy giúp tôi đôi này để cho đứa bé thử.”
Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-vuon-tre-deu-trong-sinh-ngoai-tru/448657/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.