"Hãy nhìn về phía trước. Mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Thực ra, anh Quý Lâm, ba năm đó anh thật sự không nhận ra điều gì sao?"
Bước vào tháng mười, trời ở Ninh Thành vẫn còn nóng như thiêu đốt, chỉ cần đứng dưới nắng một lúc là người ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng chói chang càng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Quý Lâm bước từng bước về phía nhà họ Quý, trong tai anh cứ văng vẳng hai câu nói cuối cùng của Lê Tinh, hai chân vừa hồi phục không lâu như đeo chì, mỗi bước đi đều khiến gân chân anh đau nhói, lưng cũng không thẳng lên được.
Anh Quý Lâm, ba năm đó, anh thật sự không nhận ra điều gì sao?
Giọng nói dịu dàng như mũi kim đâm vào cổ họng, trái tim tan nát.
Anh thật sự không nhận ra điều gì sao?
Họ lớn lên cùng nhau, quen biết nhau mười mấy năm, không phải mười mấy ngày, mười mấy tháng. Họ cùng nhau học ngôn ngữ ký hiệu, đọc khẩu hình, cùng nhau luyện viết chữ.
Từng có lúc cô thấy chữ của anh đẹp, còn bảo anh cầm tay dạy cô viết.
Chữ viết của họ, ở một mức độ nào đó là có nét giống nhau, kể cả một số cách viết.
Anh thật sự, không nhận ra chút nào sao?
Chữ viết của một người, giọng văn viết thư có thể bị bắt chước, nhưng sự e thẹn ngại ngùng và tình cảm thầm kín mà cô thể hiện trong những bức thư trước đây thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-co-vo-nghien-mua-sam/2743776/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.