Lúc này là thời điểm ăn cơm xong, trong sân bóng rổ giữa đường băng có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ, có vài học sinh ngồi trên thảm cỏ nói chuyện phiếm, đọc sách.
Hai người theo đường băng đi tơi, bên cạnh không có ai, cuối cùng Lưu Ngọc Mai cũng lên tiếng:
"Nhàn Nhàn, có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không?"
Ngu Thanh Nhàn nhìn về phía Lưu Ngọc Mai, nhíu mày:
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Lưu Ngọc Mai không nhìn cô, cúi đầu nhìn nền đường băng:
"Thời gian tập quân sự, thực ra tớ đã thích sĩ quan huấn luyện Hàn, tin rằng cậu cũng biết. Lúc đó tớ luôn kiếm cớ đi ngang qua đội hình tập của các cậu, còn múa để thu hút sự chú ý của anh ấy."
"Tớ biết sĩ quan Hàn không thích tớ, tớ cũng không có suy nghĩ nào khác. Dù sao trên thế gian này có rất nhiều người thích tớ, mà người không thích tớ lại càng nhiều. Qua chuyện của Hoàng Chính, tớ đã không còn thích sĩ quan Hàn nữa, hôm nay sở dĩ tớ nhìn thấy cậu lại chạy đi, là do tâm tớ rất loạn."
"Tớ cảm thấy ở trước mặt cậu tớ rất mất kiểm soát, không được tự nhiên, tự tại, tớ rất xin lỗi cậu."
Lưu Ngọc Mai cũng giống các cô gái đi tập huấn quân sự, chỉ ngưỡng mộ Hàn Dục một chút, sau đó cùng họ kiếm cớ đi ngang qua đội hình của khoa Y, trong mười mấy người có tám người là có ý định thực sự với sĩ quan Hàn.
Mà điều khác biệt duy nhất giữa cô ta và những người còn lại là cô ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/2361134/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.