Sau khi làm thủ tục ly hôn xong, Vương Quyên chỉ huy hai anh em nhà họ Vương bê đồ giúp, của hồi môn, tủ, quần áo mà bà ta mua thêm sau đó, còn có tất cả đồ trong phòng của Tô Vận đều dọn đi sạch sẽ, quả thực còn khoắng sạch hơn cả cướp vào thôn.
Nếu không phải không thể nhổ được tường bê đi, có lẽ Vương Quyên cũng phải vác theo một miếng tường.
Nhìn thấy thế, Vương Tú Mi thầm líu lưỡi.
Chẹp, đàn bà một khi đã tàn nhẫn, thật sự chẳng còn chuyện cho đàn ông nữa.
Tô Thắng Dân cũng cảm thấy anh cả quá thành thật.
Vương Quyên nhìn Vương Tú Mi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, đi vài bước tới, khẽ ngẩng đầu vênh mặt với bà, tỏ vẻ cao cao tại thượng:
"Tú Mi à, chúng ta tốt xấu gì cũng ở cùng một thôn, lúc trước cùng nhau gả vào nhà họ Tô, lần này chị rời khỏi đây, em vẫn còn phải ở lại nơi này. Chị cũng có chút thông cảm cho em. Phụ nữ phải độc lập tự chủ, không thể ỷ lại vào đàn ông, bây giờ em chỉ ở nhà, không làm gì, không thể như thế được!"
Vương Tú Mi hơi nhướng mày, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Vương Quyên, không nhịn được bật cười một tiếng.
Vương Tú Mi: Cho nên, Vương Quyên, bà đang dạy tôi cách hành xử đấy à!
"Vương Quyên, chị thật sự cho mình có bản lĩnh à? Chị nói gì cơ, tôi ở nhà không làm việc á? Có phải chị mù rồi không? Chuồng heo kia không đủ để tôi bận à? Còn nữa, chị nói độc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-chua-dien-tro-xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham/2713797/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.