"Ha ha." Tô Trà không nhịn được cười, ngẩng đầu lên thấy dáng vẻ thản nhiên của cha mẹ mình. Cô nói: "Hai người chơi lớn thật đấy, dọa bà ngoại và cậu cả c.h.ế.t khiếp rồi."
"Khà khà. Là ý của mẹ con đó. Vợ à, anh phải nói là em thông minh thật đấy, quá thông minh luôn." Tô Thắng Dân nói chuyện còn không quên nịnh nọt vợ mình.
Nghe chồng nói thế, Vương Tú Mi trừng mắt nhìn ông đáp: "Em cũng không muốn phải làm thế này đâu, nhưng là mẹ ép em đấy thôi. Hôm nay mẹ nói muốn đi dạo phố, em cũng chẳng có ý kiến gì. Mẹ muốn mua quần áo, em mua. Mẹ muốn ăn gì em cũng không phản đối. Nhưng mẹ lại được voi đòi tiên. Đó có phải là mấy khối hay mấy chục khối đâu. Cả nghìn khối đấy chứ, như thế em làm sao mà chiều mẹ được?"
Nhắc tới chuyện này là Vương Tú Mi lại tức. Lần này bà ta đòi tivi màu, có khi lần sau đòi cả nhà riêng để ở luôn ấy chứ?
"Đúng đấy đúng đấy, vợ à, em làm thế là hợp lý rồi." Tô Thắng Dân cũng gật đầu đồng ý.
Thật ra hai vợ chồng họ không phải là người keo kiệt. Bình thường mua quần áo hay đồ ăn gì đấy thì được. Chứ vừa mở miệng ra là đã đòi tivi màu, đừng nói là Vương Phát Tài, nếu cả ông cụ Vương hay bà cụ Vương yêu cầu Tô Thắng Dân cũng không thể đồng ý với họ chuyện này được.
Tất nhiên Tô Thắng Dân biết đạo lý đấu gạo nuôi ân, thăng gạo dưỡng thù.* Ông sẽ giúp đỡ khi cần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-chua-dien-tro-xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham/2714968/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.